Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Võ Tắc Thiên uy nghiêm nói:
- Dương Phàm!

- Có thần.

- Trẫm nghe nói, ngươi và Thái Bình có chút quan hệ không minh bạch, đây là sự thật chứ?

Dương Phàm cứng họng, ngạc nhiên ngẩng đầu.

Bóng người xuất hiện sau bức màn tre, một mỹ nữ đi ra, toàn thân mặc cung trang màu vàng nhạt, mày đen má phấn lún đồng tiền, mắt sáng răng trắng, chỉ là mặt ngọc xơ xác tiêu điều.

Dương Phàm định thần nhìn lại, nhận ra là nữ quan trong cung Phù Thanh Thanh.

Phù Thanh Thanh giơ hai tay lên, tay áo màu xanh rủ xuống, lộ ra một đôi cổ tay trắng, ba cái vỗ “pằng pằng”, lập tức từ đằng sau sáu cây cột trong điện xuất hiện sáu cô gái trong bộ võ trang màu tuyết trắng, tư thế mỗi người hiên ngang, dung mạo đẹp đẽ, rõ ràng Lan Ích Thanh và Cao Oánh cũng trong đó, trong tay mỗi người cầm một thanh kiếm sắc.

- Ngươi thật to gan!

Võ Tắc Thiên vỗ bàn:
- Con gái của trẫm, ngươi cũng dám trêu ghẹo, phá hoại thanh danh hoàng gia của ta, bại hoại thể diện của trẫm, hạng người đại nghịch bất đạo, chết cũng chưa hết tội! Giết hắn cho trẫm!

Sáu cô gái vừa nghe, kiếm trong tay ào ào lóe lên, sáu người trong phút chốc liền hình thành một tiểu trận hình dáng hoa mai, để Cao Oánh làm tâm trận, bao vây Dương Phàm, sáu thanh kiếm sắc trực tiếp chỉ vào những chổ hiểm quanh thân của Dương Phàm.

Dương Phàm hoảng hốt, hai chân đọ kình, định ra tay, đột nhiên trong ánh sáng của hỏa thạch một ánh mắt và ánh mắt đụng phải là của Phù Thanh Thanh, thấy mặt ngọc nghiêm túc của Phù Thanh Thanh lạnh như sương, đôi mắt sáng để lộ thần sắc, Dương Phàm như đắp thêm nước đá, lập tức tỉnh táo lại.

]Nhưng mà, hắn phản ứng quá nhanh, hai chân dùng sức điểm xuống mặt đất, dĩ nhiên thân hình hắn bắn lên, hai chân vừa rời mặt đất, suy nghĩ Dương Phàm đã thay đổi thật nhanh, dĩ nhiên có phản ứng, vốn dĩ thân thể hướng lên không trung đột nhiên rơi xuống phía trước, hai chân vừa rời khỏi mặt đất, liền sửa thân hình hướng xuống phía trước

- Bịch!

Việc này làm hắn quỳ không được mà nén lại cũng không xong, Dương Phàm không kịp giảm lực, hai đầu gối rắn chắc hắn quỳ trên mặt đất, Dương Phàm mượn thế lạy một cái, hô to:
- Thần tội đáng muôn chết, ngô hoàng thứ tội.

Dương Phàm phản ứng cũng không chậm, hơn nữa Võ Tắc Thiên không rành võ công, mắt già bị hoa chưa nhìn được Dương Phàm mới quyết ý đánh cược một lần, vừa thấy hắn cầu xin tha thứ, hơn nữa thái độ chân thành như thế, tuy thêm lưỡi đao sắc bén mà không phản kháng, trong mắt không khỏi ngăn lướt một vẻ mặt hài lòng.

Bà nặng nề hừ một tiếng, khoát khoát tay, sáu cô gái Cao Oánh lập tức thu kiếm lui về phía sau, Cao Oánh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thầm nói:
- Tên ngu ngốc này, khi vào cửa ta liền ra hiệu cho hắn rồi, rõ ràng còn muốn phản kháng, may mà cuối cùng hắn suy nghĩ minh bạch, bằng không suýt nữa bị trừng phạt rồi.

Nghĩ thầm trong lòng, đảo mắt cũng thấyLan Ích Thanh như trút được gánh nặng cũng đang hướng về nàng lặng lẽ lè lưỡi.

Võ Tắc Thiên phất tay, cho mọi người lui ra, khuôn mặt vẫn giận dữ như cũ, nói với Dương Phàm:
- Nếu như không phải ngươi ở Thổ Phiên, Đột Phiên vì triều đình lập đại công lao, trẫm hôm nay nhất định mang ngươi chém thành trăm mảnh, quyết không nhẹ nhàng tha thứ.

Dương Phàm nghe lời này, trong lòng càng bình tĩnh, không ngớt lời nhận lỗi, không ngừng cầu xin tha thứ.

Sau khi làm được lợi của bà mẹ vợ “Cơn giận còn sót lại chưa hết” ở ngự án, bà cho Phù Thanh Thanh cũng lui xuống, bỗng nhiên thở dài một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, nói:
- Trẫm biết, việc này không thể trách ngươi toàn bộ. Đứa con Thái Bình này buông thả rồi, với phò mã mà trẫm sắp xếp cho nó không được vừa lòng lắm.

Dương Phàm cúi đầu không nói, con ngươi loạn chuyển, thầm nghĩ trong lòng:
- May nhờ ánh mắt Phù Thanh Thanh, nữ hoàng làm ra vẻ như vậy cuối cùng là muốn làm gì?

Võ Tắc Thiên lẩm bẩm nói một hồi, dù sao Dương Phàm cũng là đáng tội chết, hơn nữa chém thành trăm ngàn mảnh, nghiền xương thành tro cũng khó mà chuộc được tội đáng chết, nhưng mà, hắn dù sao cũng đã vì triều đình vì xã tắc mà lập được đại công lao.

Hơn nữa hắn cùng với Thái Bình công chúa quan hệ bất chính, nữ hoàng bệ hạ anh minh vĩ đại rất hiểu rõ dụng ý của con gái trong đó, lại nói, cũng là làm khó Dương Phàm, ban ngày vì triều đình dốc sức, ban đêm còn phải vì hoàng nữ “dốc sức”. Nhân từ anh minh, nữ hoàng bệ hạ thưởng phạt phân minh không đành lòng trừng phạt hắn, nhưng quả thực hắn lại phạm sai lầm lớn, khiến nữ hoàng bệ hạ rất khó xử.

Dương Phàm giống như con rể quỳ ở đằng đó, càng nghe càng mơ hồ:
- Nữ hoàng cuối cùng muốn gì? Hay là dự định cho Thái Bình tái giá?

Võ Tắc Thiên lẩm bẩm một lúc, cuối cùng cũng lay chuyển, nói:
- Bây giờ, trẫm quyết định, cho ngươi lập công chuộc tội, thay trẫm đi làm một việc lớn, công việc làm tốt, trẫm lấy công thế lỗi, miễn tội cho ngươi, công việc nếu như làm không tố, hai tội cùng phạt, tuyệt đối không tha cho ngươi!

Dương Phàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm:
- Rốt cuộc cũng đã đến vấn đề chính.

Dương Phàm lập tức khấu đầu, làm một bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Tạ ơn hồng ân của bệ hạ, thần nguyện lập công chuộc tội, xông vào nơi dầu sôi lửa bỏng, quyết không chối từ.

Võ Tắc Thiên trầm giọng nói:
- Dương Phàm, ngẩng đầu lên!

Dương Phàm mang chút chút ngỡ ngàng ngẩng đầu, Võ Tắc Thiên ngưng nhìn hắn nói:
- Trẫm giao cho ngươi một sai sử, bí mật đến Phòng Châu, đón Lư Lăng Vương hồi kinh.

Trong tâm Dương Phàm ầm ầm rung mạnh, thất thanh nói:
- Đón Lư Lăng Vương?

Sắc mặt Võ Tắc Thiên sầm xuống, lạnh lùng nói:
- Thế nào?

Trong tâm Dương Phàm vui mừng khôn xiết, không dám để cho Võ Tắc Thiên nhìn thấy đuôi, nhanh chóng cúi đầu nói:
- Vâng! Thần cẩn tuân sắc lệnh của bệ hạ.

Võ Tắc Thiên thấy phản ứng của hắn đúng như bà lo lắng như vậy, cố gắng nghiêm nghị nói:
- Trẫm nắm được, ngươi cùng Lương Vương gần đây qua lại thân thiết, Lương Vương là cháu họ của trẫm, ngươi là thần tử của trẫm, cùng Lương Vương qua lại mật thiết, trẫm vui vẻ tán thành, không hề phản đối, nhưng mà việc này, ngươi tuyệt đối không để cho Lương Vương biết.

Dương Phàm hơi kinh ngạc, lúc này hắn đã thở bình thường, trong lòng hưng phấn, đầu óc có chút mê hoặc.

Võ Tắc Thiên rất hài lòng với sự biểu hiện của hắn lúc này, tiếp tục chỉ điểm:
- Trẫm tại sao muốn đón Lư Lăng Vương hồi kinh, ngươi suy nghĩ nhất định rõ ràng?

Dương Phàm vội vàng nói:
- Thần không dám liều tự hiểu thánh chỉ!

Võ Tắc Thiên hừ một tiếng, nói:
- Việc này còn suy đoán sao, chỉ cần biết sự sắp xếp của trẫm, là ai ai cũng đều có thể hiểu được tâm ý của trẫm, cho nên, chuyện này cần phải giữ bí mật tuyệt đối.

Dương Phàm nói:
- Dạ.

Võ Tắc Thiên suy nghĩ chốc lát, lại nói:
- Trẫm không cho phép ngươi tiết lộ chuyện này với người khác, là bởi vì chuyện này can hệ trọng đại. Vài đứa con cháu trẫm, đều không mong Lư Lăng trở về kinh, một khi chúng biết chuyện này, hậu quả có thể nghĩ ra. Cho nên, Trẫm mới cần ngươi tuyệt đối bảo mật, nếu như... Lư Lăng không thể bình yên trở về kinh, trẫm nhất định sẽ giết ngươi!

Khi nói xong câu cuối cùng, giọng Võ Tắc Thiên khốc liệt, Dương Phàm sợ hãi trong lòng, nghe Võ Tắc Thiên nói những câu này tuyệt đối không phải đùa, tuy rằng chính hắn là người tình nguyện đón Lư Lăng Vương về kinh, nghe xong những lời uy hiếp của Võ Tắc Thiên, hay là trên suy nghĩ, mặc dù chỉ là vì bảo vệ tính mạng mình, hắn củng phải dốc toàn lực ra ứng phó.

Võ Tắc Thiên nói:
- Lương Vương, Ngụy Vương đều là không mong muốn để Lư Lăng về kinh, mà trong quân khắp nơi đều là người của bọn chúng, chuyện này nếu như giao cho bọn chúng làm, trẫm có thể tưởng tượng được, Lư Lăng trên đường đi nhất định sẽ bị hành thích hoặc giả sinh bệnh hiểm nghèo, bạo bệnh mà chết.

Do đó trẩm cực kỳ thận trọng, lần này cho đảm nhận nhiệm vụ, ngoại trừ nội vệ, sẽ không một ai biết. Ngươi cũng cần nhớ rõ, việc này nhất định phải luôn cẩn thận, trước khi đón được Lư Lăng hồi kinh, không thể nói cho ai biết chuyện này.

Dương Phàm thầm nghĩ:
- Đâu chỉ Lương Vương đảng, Ngụy vương đảng, duy trì trung lập của Võ Trướng Nghi, cho dù là Tương Vương đảng, nếu nghe việc này, sợ rằng cũng muốn ngăn cản từ trong.

Dương Phàm trong lòng suy nghĩ, miệng đáp:
- Thần cẩn tuân thánh dụ!

Võ Tắc Thiên chậm rãi ngồi lại phía sau bàn, cao giọng nói:
- Người đâu!

Sau cây cột đột nhiên lại xuất hiện Lan Ích Thanh, Cao Oánh và vài nữ thị vệ, Võ Tắc Thiên nói:
- Trẫm phái một vài người từ trong nội vệ cho ngươi, cầm mật chỉ của trẫm, cùng ngươi đến Phòng Châu đón Lư Lăng về...

Dương Phàm thất thanh nói:
- Tất cả đều là nữ?

Lan Ích Thanh liếc nhìn hắn.

Võ Tắc Thiên trầm giọng nói:
- Trẫm còn chưa già mà hồ đồ, đương nhiên sẽ không chỉ sắp xếp cho ngươi vài nữ hộ vệ, như thế rêu rao, sợ người ta không biết là đoàn người này của ngươi quái đản sao? Ngươi có thể đến Bách Kỵ chọn lựa vài người trong đó, Bách Kỵ trẫm tin là được đấy, nhưng Võ Lâm Vệ Đại tướng quân dù sao cũng là con cháu Võ thị, cho nên, ngươi nhất định phải tận hết khả năng chọn vài người tin cậy, hơn nữa việc này mục đích thực sự ngay cả bọn họ cũng phải gạt, chuyện cơ mật quan trọng, chỉ cần vài tên nội vệ này biết chân tướng trợ giúp ngươi là được rồi!

Dương Phàm cung kính xác nhận, Võ Tắc Thiên phất tay, Phù Thanh Thanh liền cầm một đạo thánh chỉ đi đến trước mặt Dương Phàm, Dương Phàm hướng về phía cô ấy lặng yên đưa ánh mắt cảm kích, hai tay tiếp nhận mật chỉ.

Võ Tắc Thiên nói:
- Ngươi đi sắp xếp đi, chậm nhất trước chạng vạng tối ngày mai sẽ xuất phát! Nhớ kỹ, Lư Lăng sống, ngươi sống! Lư lăng chết, ngươi chết! Dương Phàm, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đó!

*****

- A Lang còn bận rộn không?

Tiểu Man đi đến trước thư phòng, nhìn thấy trong phòng đèn vẫn sáng, nhìn về phía Nhâm Uy đang phụ trách canh cửa, hỏi.

Nhâm Uy cung kính đáp:
- Vâng, phu nhân, A Lang vừa về đến liền vào thư phòng.

Tiểu Man nghi ngờ nói:
- Kỳ quái, chuyện gì mà khẩn trương như vậy?

Cửa sổ chiếu xuống hai cái bóng, một cái rõ ràng là Dương Phàm, đang khoa tay múa chân nói cái gì đó, cái bóng đối diện hơi thanh tú xinh đẹp, lông mi thật dài, mũi thẳng tắp, đôi môi ngọt ngào, dáng đẹp với các đường cong, rõ ràng là Cổ Trúc Đình, nhìn hai dáng này, tuyệt đối không thể là đang làm bậy, không phải tư tình.

Tiểu Man không có cách nào, đành phải đi về.

Do tưởng rằng đêm nay lang quân sẽ đi thăm Uyển Nhi tỷ tỷ, không ngờ về sau nghe nói hắn quay về phủ, Tiểu Man liền mua cho con trai một con báo, mua cho con gái một con vẹt với điều kiện, hai đứa con phải vui vẻ tìm nhữ nương ngủ chung, kết quả đợi bên trái cũng không đến, đợi bên phải hắn vẫn không đến.

Cách biệt lâu ngày, Tiểu Man muốn lại bị A Nô “Chế giễu” vài lần đấy...

Đi đến sau nhà, Tiểu Man gọi Tam Tỷ Nhi, dặn dò:
- Đi xuống dưới bếp, dặn một tiếng, kêu bọn chúng điều dưỡng chút ít thức ăn khuya mang lên thư phòng.

Tam tỷ nhi giòn giã lên tiếng, liền thấy phu nhân chầm chậm đi về phía phòng ngủ, hơi có chút cụt hứng.

Cùng một đêm vừa nhận được tin do Dương Phàm gửi đến, Uyển Nhi mặc quần áo ngủ, không chịu nổi ra đứng ngoài lan can, nhìn lên bầu trời trăng sáng, si mê nhìn.

Bản tính Uyển Nhi không mưu cầu danh lợi, khi chưa khiêu khích, lòng ham muốn không tràn đầy, nàng không phải loại phụ nữ khát khao cái thú trên giường, đêm nay Dương Phàm không thể đến, nàng sở dĩ thất vọng là do không thể cùng tình lang nói chuyện, tâm sự. Bây giờ kỳ thật nàng phần nhiều là lo lắng cho Dương Phàm. Nàng biết nếu như không phải là việc vô cùng trọng đại, Dương Phàm tuyệt đối không lỡ hẹn.

Uyển Nhi buồn rầu đứng thật lâu, cuối cùng từ từ thở dài:
- Cuối cùng... đã xảy ra chuyện gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK