Uyển Nhi mỉm cười phụ họa, dáng vẻ vẫn mơ hồ như trước. Võ Tắc Thiên cười lớn, cầm bức mật thư đưa cho nàng nói:
- Ngươi đến xem đi, xem hắn ở Trường An làm ra những việc xằng bậy gì!
Võ Tắc Thiên đưa bức mật thư qua, không đợi Uyển Nhi đọc xong liền nói:
- Có điều, Dương Phàm xuất thân thứ dân hàn vi, đối với những kẻ ăn không ngồi rồi đó, chỉ biết huênh hoang khoác lác thể hiện một loạt hành động chướng mắt ra vẻ thần tiên thoát tục, cũng là chuyện thường tình.
Nhìn dáng vẻ của bà, hành động xằng bậy càn rỡ của Dương Phàm lại đánh trúng hứng thú trong lòng.
Uyển Nhi giả vờ cầm bức mật thư đọc lướt qua một lượt, cười giỡn nói:
- Đây vốn là phong cách trước giờ của hắn. Lúc đầu Đại gia sai hắn đến Hình bộ nhậm chức, hắn còn không phải là mới đi mấy ngày đã tay đấm chân đá náo loạn một phen đấy sao? Nghe nói người trong chốn quan trường đều gọi Dương Phàm là gã liều lĩnh.
- Gã liều lĩnh, hay, hay lắm, thiên hạ mà nhiều gã liều lĩnh, thì thiên hạ trẫm đây dễ dàng cai quản hơn rồi!
Võ Tắc Thiên tươi cười hơn hở nói tiếp, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, những chuyện phiền phức không ngừng quấy nhiễu bà những ngày gần đây, tựa như trong thoáng cái đã được bà tìm ra cách tháo gỡ hợp lý, hoặc có thể nói - đã tìm ra một thanh đao sắt bén chặt đứt được mớ lộn xộn rồi.
***
Kể từ sau thọ yến của Lí phủ, Dương Phàm chỉ thỉnh thoảng mới đến Độc Cô phủ một chuyến, thời gian còn lại đều ở trong Công Tôn phủ cùng Tiểu Man và A Nô.
Từ khi Dương Phàm trở về bên cạnh Tiểu Man, đứa trẻ trong bụng Tiểu Man lại không còn náo loạn như mấy ngày trước nữa. Có lẽ là vì phụ thân đã về, mẫu thân vui vẻ, tâm tình bình ổn, đứa bé ở trong bụng mẹ cũng thoải mái dễ chịu. Chỉ thỉnh thoảng hứng lên, mới tay đấm chân đá một phen, để biểu thị sự tồn tại của mình. Đó là lúc vui sướng nhất của vợ chồng Dương Phàm, họ cảm nhận nhất cử nhất động của thai nhi, cười đến mức không khép nổi miệng.
Tuy nói là ngày lâm bồn của Tiểu Man đã gần kề, nhưng thời gian cụ thể lại không thể xác định, việc này đối với đôi vợ chồng trẻ lần đầu hoàn toàn mù mờ. Lúc đầu Tiểu Man ngay cả chính mình có thai còn chẳng biết, hiện giờ sao có thể xác định được ngày sinh cụ thể. Đứa trẻ yên ổn vững vàng nằm đợi trong bụng mẹ, nhất thời chưa có vẻ muốn chào đời. Mẹ của nó thì lại vì quá tĩnh lặng nên muốn thay đổi, cả ngày cùng lang quân dạo mãi ở hậu hoa viên cũng cảm thấy buồn chán, bèn quấn lấy Dương Phàm bắt hắn dẫn nàng đi dạo.
Dương Phàm thấy nàng tuy bụng to vượt mặt, nhưng đi lại vẫn rất nhẹ nhàng, không thể lay chuyển nổi yêu cầu hết lần này đến lần khác của nàng, mấy ngày nay bèn dẫn nàng dạo chơi khắp thành Trường An. Có lúc, họ đến Đại Từ Ân tự, Thanh Long tự, xem người Hồ ở Tây Vực biểu diễn nuốt kiếm, phun lửa; có lúc lại đến Đông Tây lưỡng thị mua sắm.
Lúc xuất hành, A Nô và Tiểu Man sẽ giống như phu nhân quý tộc Trường An, đội " Mịch điêu" che kín toàn thân. Vì cùng đồng hành còn có Công Tôn cô nương, thế nên chẳng mấy ngày sau, những người Hồ biểu diễn ảo thuật trước Đại Từ Ân tự và những tiểu thương bán các món đồ chơi kì lạ hiếm có tại Đông Tây lưỡng thị đều nắm rõ một quy luật:
Lúc một chàng thanh niên anh tuấn cùng ba cô gái đầu đội "mịch điêu" đến trước mặt họ, người kia sẽ ban thưởng rất hào phóng, sẽ tùy ý mua một đống đồ đồng nát, nếu chàng trai đó không chịu bỏ tiền, vị cô nương cao gầy nhất trong số ba cô gái đội "mịch điêu" sẽ rống lên. Vì vậy Dương Phàm nhanh chóng trở thành vị khách mà bọn họ chào đón nhất.
Trong khi Dương Phàm dẫn ba cô gái quá nhàn rỗi nên đâm ra buồn chán đi dạo chơi đây đó suốt cả ngày, thì Khương công tử vẫn luôn ở trong Lư gia phủ đệ, đóng cửa không ra ngoài.
Ánh tà dương ngã dần về phía tây, Khương công tử nhấc một bình "Lang Quan Thanh" của Hà Mô Lăng lên, chậm rãi đi về phía khoảnh đất trải đầy lá đỏ.
Khắp mặt đất, lá đỏ ngập tràn như tuyết, bạch y lay động theo chiều gió đẹp tựa ngọc thụ lâm phong. Chốc chốc hắn lại nhấc bình lên uống một ngụm mỹ tửu, bóng dáng cao gầy xiên vẹo lộ rõ vẻ cô liêu.
Vì chủ nhân trước kia của tòa phủ đệ này đã mang theo gia quyến rút lui về Phạm Dương, nên trong nhà toát lên vẻ vô cùng hoang vắng. Khương công tử chậm rãi dạo bước trong đó cũng lộ rõ dáng vẻ cô đơn, tuy bên cạnh hắn còn có một người bám sát không rời, nhưng từ trong xương tủy hắn lại vẫn toát ra một vẻ cô đơn vô tận.
Người bám sát theo sau đó đang nhẹ giọng bẩm báo với hắn:
- Đại Thực bảo mã chúng ta năm nay một con cũng chẳng có, vì những người buôn ngựa từ vùng Hoàng hà trở lại, đều bị mười thị tộc Đột Quyết chặn cướp cả. Khiết Đan và Hồi Hột cung cấp cho chúng ta mấy thương buôn chiến mã thông thường, hiện nay càng ngày qua lại mật thiết với Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa, năm nay lượng chiến mã thông thường cung cấp cho chúng ta ít hơn sáu phần so với năm ngoái, năm sau... e là sẽ càng ít hơn...
Người đó càng nói lòng càng sợ hãi, len lén ngẩng đầu lên liếc nhìn sắc mặt Khương công tử. Từ bên cạnh nhìn qua, sắc mặt Khương công tử vẫn bình tĩnh như nước, không hề có chút vẻ giận dữ, nhưng Khương công tử lúc bình tĩnh là như vậy, lúc giận dữ cũng là như vậy, người đó thật không biết công tử hiện giờ liệu có đang giận đến tím mặt hay không, trong lòng càng thêm bất an.
Khương công tử thản nhiên nói:
- Đại Thực mã có thể hiểu tiếng người, rất được các quan lại hào môn và tướng lĩnh quân đội yêu thích, đây không chỉ đơn thuần là vấn đề thu nhập, mà còn liên quan đến sợi dây liên hệ giữa chúng ta với hào môn thế gia và các tướng lĩnh quân đội, không thể đứt được! Còn ngựa thường... Những thương nhân buôn ngựa của Đột Quyết và Hồi Hột chỉ mong kiếm lời, bất kể là Thẩm Mộc bỏ ra bao nhiêu tiền, chỉ cần chúng ta ra giá cao hơn, cũng chưa chắc đã không thể đoạt lại được.
- Vâng!
Người phía sau thấy công tử không nổi giận, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng miệng lại có chút đắng nghét.
An Tây tứ trấn là tuyến đường quan trọng đi về phía Đông, mà Thẩm Mộc lại đã sớm thiết lập quan hệ với mười thị tộc của Tây Đột Quyết, ngay cả việc Ô Chất Lặc, thủ lĩnh của bộ tộc Đột Kì Thi trong mười thị tộc của Tây Đột Quyết, có thể lật đổ được A Sử Na Tà Sắt La, trở thành Khả Hãn chính thức của mười thị tộc cũng là dựa vào sự ủng hộ của Thẩm Mộc.
Hiện giờ, An Tây tứ trấn đã giành lại được, mười thị tộc Tây Đột Quyết quay trở về cố thổ. Cuộc báo thù cuối cùng cũng đã bắt đầu. Hành động báo thù đầu tiên chính là bảo mã.