Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Long Cơ khi còn nhỏ, ăn mặc trang điểm lên trắng nõn nà cực kỳ giống một tiểu cô nương, giọng hát kia cũng trong trẻo như thiếu nữ:

- Minh cung yến, rượu ngon uống một ly, ca một lời, lại bái lậy xin ba ước nguyện, một nguyện xin đức vua muôn tuổi, hai nguyện thân thể khỏe mạnh, ba nguyện con cháu đầy nhà, mỗi tuổi một thêm lớn…

Võ Tắc Thiên liên tục tươi cười, cầm một miếng mứt hoa quả đưa vào miệng, càng nghe càng êm tai, khi nghe đến câu cuối cùng, nụ cười hơi hơi ngưng lại, thoáng một chút suy nghĩ.

Lúc này Võ Tự Trung lén lút đến trước mặt:

- Cô…

Võ Tự Trung thì thầm gọi, vừa lúc nãy ở bên điện nghe được những lời Lý Long Cơ nói hắn học theo nói lại một lượt với Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên vẫn như trước mắt không chuyển, nhìn chằm chằm Lý Long Cơ đang ca múa, thản nhiên hỏi:

- Đây là lời nói của Tam Lang?

- Vâng!

Võ Tắc Thiên trầm mặc một lát, ha hả cười nói:

- Trẫm có nhiều đứa con như vậy, đáng tiếc…., không có mấy người hữu dụng, đứa nhỏ này ngược lại cũng có chút phẩm chất anh hùng.

Võ Tự Trung ngẩn ra miễn cưỡng mà nói:

- Cô, hắn… Hắn nói như vậy là những lời đại nghịch bất đạo mà…, ngài làm sao thế…

Võ Tắc Thiên nheo mắt liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

- Tự Trung a…

- Dạ cháu họ đây!

- Ngươi xem Tam Lang đóng giả cô bé này hay không?

Võ Tự Trung tùy tiện nhìn thoáng qua, đáp lấy lệ:

- Đúng, đóng giả thật sự giống.

Võ Tắc Thiên cười ha hả hai tiếng mà nói:

- Lời nói của trẻ con không cấm kỵ, lời nói của một đứa bé, ngươi người lớn như vậy còn muốn so bì với trẻ con sao? Tam Lang đóng giả nữ nhân, nhưng hắn chính là nam nhân. Ngươi tuy là một người nam nhân, làm sao mà lại giống nữ nhân vậy?

Võ Tự Trung mặt đỏ tía tai không nói nên lời.

Võ Tắc Thiên khoát tay tựa như xua ruồi bọ nói:

- Trẫm hôm nay rất cao hứng, ngươi đừng có tới làm mất hứng của trẫm, lui ra đi!

- Vâng!

Võ Tự Trung khom người lui xuống

Lý Long Cơ biểu diễn đã xong, được cả sảnh đường hoan hô, Võ Tắc Thiên cười ha ha, thưởng cho hắn một mâm mứt hoa quả, Lý Long Cơ tạ ơn lui ra, tiếp theo hắn là Ngũ đệ Lý Long Phạm ra sân. Vị Ngũ Lang này vừa mới cùng Lý Long Cơ ở sau tấm bình phong thay quần áo, tên tiểu tử kia vừa mới năm tuổi, được phong là Kỳ Vương

Vũ đạo Kỳ Vương biểu diễn là “Lan Lăng Vương”, Lan Lăng Vương này tên là Cao Trường Cung - đứa con thứ tư của Hoàng đế Bắc Tề, Cao Trường Cung là một quan chỉ huy ba quân vô cùng dũng cảm, chỉ có điều tướng mạo tuấn tú giống như một cô gái, vì để gia tăng uy lực, hắn mỗi lần ra xa trường đều đội một mặt nạ quỷ dữ tợn.

Người đời sau sáng tác “Vũ khúc Lan Lăng Vương ra trận”, trong mấy đứa con con của Lý Đán, Kỳ Vương là đứa có khiếu nghệ thuật nhất, hắn là cái tên đứng đầu trong danh sách, dẫn đầu một đám võ sĩ biểu diễn “Lan Lăng Vương” làm toàn bộ khí thế của yến hội sôi nổi cao trào hẳn lên.

Kỳ Vương cũng được ban thưởng, sau khi lui ra, Tứ công chúa của Lý Đán, Lý Hoa khoan thai uyển chuyển mà đi đến trước đài, vừa định khẽ mở môi anh đào vì bà nội mà ca một khúc, thì một người thị vệ bước nhanh chạy đến đại điện đi trước vài bước, giơ cao bao vải vàng, lớn tiếng nói:

- Báo! Quân báo khẩn cấp của Lũng Hữu!

Võ Tắc Thiên đã hao tâm tổn trí để bày ra một cuộc thịnh yến tỏ rõ sự thịnh vượng hòa hợp của Hoàng Thất, thì lại bị sớ tấu tình hình quân sự cấp bách của Lũng Hữu quấy nhiễu.

Bị Đông Đột Quyết và Thổ Phiên đuổi đánh, Tây Đột Quyết một đường chạy về hướng đông, hướng về phía Đại Đường đóng quân phát động tiến công, các hành động quân sự này, trở thành vấn đề trọng yếu khảo nghiệm đối với vương triều Đại Chu vừa mới được thành lập, mà khắp nơi đang nhìn chăm chú xem sự bổ nhiệm của Thống soái quân sự Lũng Hữu ra sao, chuyện này lại một lần nữa biến thành chủ đề thu phục An Tây Tứ trấn hay không.

Trên thực tế, năm trước Võ Tắc Thiên phái Văn Xương Hữu Tướng Vi Đãi Bậc làm Đại tổng quản xuất quân, Tổng quản ba mươi sáu lộ quân binh tấn công Thổ Phiên để đoạt lại An Tây tứ trấn, kết quả là giao chiến với Thổ Phiên bị hao binh tổn tướng, cuối cùng tại phía tây Cung Nguyệt thành bị đại bại thua trận, Vi Đãi Bậc cũng vì chuyện này mà bị lưu đày tới châu huyện "Bách độ thiếp ba túy ba văn tự".

Hiện giờ triều đình không thể không một lần nữa cân nhắc lo lắng vấn đề An Tây Tứ trấn.

Ngày hôm sau lên triều, trong cung vàng điện ngọc diễn ra một trận tranh cãi biện luận lớn về vấn đề đoạt lại An Tây Tứ trấn hay không.

Địch Nhân Kiệt mới nhậm chức Tể tướng dẫn đầu một đám văn võ đại thần cùng chung một chủ trương phản đối chinh chiến phía Tây, Địch Nhân Kiệt nhận thấy Thổ Phiên và Đông Đột Quyết tấn công đã khiến cho triều đình không thể không nhanh chóng bổ nhiệm Lâu Sư Đức làm Thanh Nguyên Đạo Kinh Lược Đại sứ, quân quyền không rơi vào trong tay Võ Thừa Tự đầy dã tâm là được.

Về phần An Tây Tứ trấn là chỗ vô bổ, nơi cực kỳ xa xôi hoang dã, đối với đế quốc không hề giúp ích gì, cho dù là phái quân viễn chinh hay là phái quân tới đóng tại đó, đều là việc làm hao tiền tốn của, không bằng buông tha để yên cho Tứ trấn, lui quân để bớt chi phí quân sự.

Lần này thì ngược lại, Võ Thừa Tự không đồng ý với đám người Địch Nhân Kiệt, mà hắn tán thành với việc xuất binh đánh, bọn hắn mới có thể đem quân quyền Lũng Hữu nắm ở trong tay mình, nhưng đương nhiên mục đích này không thể nói thẳng ra, cho nên bọn hắn đề cử An Tây Tứ trấn đối với Đại Đường có bao nhiêu cái lợi, là khu vực khống chế toàn bộ ảnh hưởng của Tây Vực, chỗ đó là địa điểm trọng yếu về quân sự.

Đám người Địch Nhân Kiệt thì nhất quyết phản đối bởi vì vấn đề này sẽ làm khuếch trương thêm tình hình, lại nói đến chủ đề An Tây Tứ trấn, đám người Địch Nhân Kiệt xem ra cho dù là bất kỳ chủ trương nào nếu chỉ có tác dụng lớn trên một phương diện nào đó thì đều không tán thành.

Phía tây Quan Trung có cửa ải Đại Tản Quan, đông có Hàm Cốc Quan, nam có Võ Quan, bắc có Tiêu Quan, còn có bình nguyên và hai dãy Tần Lĩnh là bình phong che chắn tự nhiên, là cửa ải của bốn quốc gia, phòng thủ kiên cố, nếu cho đây là địa điểm trọng yếu về quân sự quyết định tất cả sự hưng vong thì Tần Quốc làm sao mà mất nước?

Thục nói khó như lên trời, Dương An Quan, Kiếm Môn Quan, Gia Manh Quan, Long Thấu Quan, Quỳ Quan, không chỗ nào không phải là một vị trí trấn ải, địa điểm nghìn người không qua được. Nước Thục tại làm sao lại mất vào tay nước Ngụy?

Khi một quốc gia bên trong mệt mỏi không thể chịu nổi được nữa, cho dù nó có nhiều hơn nữa các nơi hiểm yếu cũng không thể chịu nổi một đòn, huống hồ buông tha cho An Tây Tứ trấn, phía sau vẫn có trùng trùng điệp điệp quan ải hiểm yếu khác, tất cả đều không phải là đường lớn bằng phẳng để đến thẳng Trung Nguyên, An Tây Tứ trấn vứt bỏ hay là thu lấy phải cân nhắc, đoạt mà phải trả giá hay bỏ mà thu lợi.

Nếu bàn về tài ăn nói, đám người Võ Thừa Tự, Khâu Thần Tích không phải là đối thủ của hắn, còn Chu Hưng tuy cũng có tài ăn nói, nhưng hắn chỉ quen việc hình ngục, chuyện quan trọng liên quan đến chính trị, kinh tế, quân sự quốc gia, hắn cơ bản không thể chen miệng nói vào.

Bị Địch Nhân Kiệt bác bỏ Võ Thừa Tự á khẩu không trả lời được, quay lại bẩm với Võ Tắc Thiên:

- Trời sinh Tứ di (các dân tộc thiểu số xung quanh Trung Quốc), trước đây ở ngoài Vương Phong vực. Đông cách biển cả, tây cách vùng sa mạc, bắc vượt qua đại sa mạc, nam có năm dãy núi ngăn trở, đây là trên trời phân chia giới hạn trong và ngoài nước

- Hiện giờ nếu dùng quân sự viễn chinh bên ngoài, giành công viễn phương, tranh giành lấy chỗ chó đá gà ăn sỏi, có được cũng không đủ để tăng thuế, chiếm được đất này cũng không thể canh tác trồng trọt chăn nuôi, cầu thêm cái nơi xa xôi ấy, không gia cố cái gốc sao có thể an lòng người, tại sao lại như thế? Cổ nhân có câu “Thư đồng văn, xe cùng đường, chưa chắc đã được yên”, lời ấy tuy nhỏ nhưng ý nghĩa to lớn.

Tham công ở bên ngoài mà kiệt quệ Trung Quốc, chỉ sợ là cái gốc cũng lung lay rồi, chẳng lẽ không phải là mất nhiều hơn được? Xưa kia Hán Nguyên Đế dâng lên Giả Vương một mưu kế mà bỏ đi Châu Nhai, Tuyên Đế dùng kế sách của nhà Ngụy mà bỏ Xa Sư Điền, quả thật đại trí tuệ, hoàng đế ta cũng cần nên giảm bớt tổn thất vì Tứ trấn, Trung Quốc phì nhiêu, bớt chi phí quân sự viễn xứ, trang bị áo giáp binh khí , củng cố các điểm trọng yếu, lấy khỏe ứng mệt, lấy chủ mà điều khiển khách

Võ Tắc Thiên ngồi ngay ngắn bên trên, nghe hai bên bọn hắn phán đoán nhận định, chỉ không nói một lời nào, nghe được lời trần tình khẳng khái của Địch Nhân Kiệt, mà đám người Võ Thừa Tự cũng không phản bác được, liền nói:

- An Tây Tứ trấn đoạt hay không, sau này bàn bạc. Lúc này Thổ Phiên, Đột Quyết lại dùng binh ở chốt hiểm yếu nơi biên cương, chỉ hơi chậm trễ, địch nhất định sẽ thừa dịp có kẽ hở mà vào.

Truyền chỉ, thăng Lâu Sư Đức làm Tả Kim Ngô Tướng quân, Kiểm Giáo Phong Châu Đô Đốc, thay mặt Thanh Nguyên Đạo Kinh Lược Đại sứ, chức Hành Quân Đại Tổng quản, chỉnh đốn và trang bị quân sự, bày thế trận chờ quân địch, không để cho quân địch có cơ hội. Còn về tình hình chi tiết đợi Tà Sắt La sau khi đến kinh thành, sẽ quyết định, bãi triều!

Võ Tắc Thiên phất tay áo bãi triều, đi đến điện Võ Thành liền chỉ một người phân phó:

- Truyền Võ Lâm Vệ Đại tướng quân Võ Du Nghi, Tả Kim Ngô Vệ tướng quân Khâu Thần Tích, Hữu Ưng Dương Vệ Tướng quân Vương Hiếu Kiệt nhanh chóng đến gặp trẫm!

Võ Tắc Thiên dứt lời, bực tức nói với Thượng Quan Uyển Nhi:

- Địch Quốc lão không hiểu nỗi đau khổ của trẫm.

Thượng Quan Uyển Nhi dâng lên một chén rượu nếp than, loại rượu mà Võ Tắc Thiên yêu thích nhất, dịu dàng nói:

- Đại gia bớt giận , Địch công vẫn luôn luôn rất nghe theo thánh ý đấy, lần này vì sao mà lại làm đại gia không vui rồi hả?

Võ Tắc Thiên ngồi vào sau bàn, hừ lạnh nói:

- Lão già này, luôn phản đối trẫm xuất binh Tây Vực, nhưng mà hắn ăn nói khéo léo, ngay cả trẫm cũng không nói lại được hắn.

Thượng Quan Uyển Nhi che miệng bật cười, nói:

- Hóa ra đại gia là vì cái chuyện này, nói tới ý kiến của Địch công, cho dù cùng với đại gia không nhất trí với nhau, đúng là vẫn vì mọi người suy xét, đại gia nếu như cảm thấy những lời Địch công nói không có đạo lý, không nghe hắn là được rồi, làm gì mà bực dọc thân thể mình.

Võ Tắc Thiên sắc mặt trở nên ngưng lại, há miệng nói:

- Ừ! Vẫn là Uyển Nhi hiểu lòng ta.

Võ Tắc Thiên khen xong ánh mắt hơi hơi ngưng lại, nói:

- Trẫm là một nữ nhân, nữ nhân trị quốc, quần thần văn võ, dân chúng trong thiên hạ vốn vẫn có lòng nghi ngờ, trẫm nếu không thể thu hồi An Tây Tứ trấn, thậm trí bỏ mặc không để ý, làm sao mà khiến thiên hạ, và các quan lại tâm phục khẩu phục? Lần này, mặc kệ có bao nhiêu người phản đối, trẫm nhất định phải dùng binh đối với Tây Vực. An Tây Tứ trấn nhất định phải trở về trong tay trẫm!

Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt hơi căng thẳng, nói:

- Đại gia, triều đình của ta dùng binh đối với Tây Vực, có nhiều lần thất bại. Như "Bách độ thiếp ba túy ba văn tự" nay lại có nhiều đại thần phản đối như vậy, tất nhiên là cũng có lý của bọn hắn, đại gia phải cực kỳ thận trọng.

Võ Tắc Thiên há miệng nói:

- Trẫm biết! Trẫm đã thất bại một lần rồi. Lần này, trẫm nhất định sẽ vô cùng thận trọng, mưu tính trước rồi mới hành động sau!

Lúc chạng vạng tối, Dương Phàm phát hiện Hoàng đội trưởng và Trình đội trưởng đều bị Lữ soái Hứa Lương gọi đi, sau đó Trương Khê Đồng, Điền Ngạn, Việt Tử Khuynh cũng lần lượt bị gọi đi, từng người khi trở về thần thái đều có chút khác thường. Dương Phàm không kìm nổi, chờ Trương Khê Đồng vừa mới trở về liền bị hắn ngăn lại hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy, Lữ soái chúng ta từ trước tới giờ chưa từng điều động người vào thời điểm muộn như vậy.

Trương Khê Đồng biết hắn có thế lực chống lưng, chưa cần nói đến Lữ soái mà ngay cả Võ Đại tướng quân cư xử đối với hắn cũng có phần khác, liền thành thật đáp:

- Hoàng Đế muốn phái những người này đi Lũng Hữu, làm cái gì cụ thể còn chưa biết. Nghe nói chuyện lần này rất lớn đấy, Hữu Kim Ngô Vệ Khâu Thần Tích Tướng quân và Tả Ưng Dương Vệ Vương Hiếu Kiệt Tướng quân cũng phải đi.

Khâu Thần Tích phải đi Lũng Hữu, “Bách Kỵ” cũng phải điều động người đi?

Dương Phàm vừa nghe đến đó, trong lòng không yên, vội vàng hỏi:

- Phân công những người nào đi Lũng Hữu? Tại sao không thấy Lữ soái gọi ta đến?

Trương Khê Đồng thầm nghĩ:

- Đi đến Lũng Hữu nơi đó chính là chịu tội đấy, nói không chừng còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, mạng của ngươi so với chúng ta quý giá hơn, ai dám điều ngươi đi?

Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng chỉ cười khan nói:

- Việc lớn… Lữ soái đại nhân có sắp xếp quan trọng khác đối với ngươi a.

Ta không phải là nghĩ muốn đường chính mà lên sao? Công trạng đang ở Lũng Hữu!

Ta không phải là đang lo không thể tiếp cận Khâu Thần Tích sao? Khâu Thần Tích phải đi Lũng Hữu!

Dương Phàm ánh mắt sáng lên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK