Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hoàng thượng, Thái Bình Công chúa yết kiến!

- Hả? Nguyệt Lệnh tới rồi?

Võ Tắc Thiên nở nụ cười, bất kể là đứa con hay cháu trai nào, thậm chí là toàn bộ văn võ trong triều, không có một kẻ nào làm cho nàng bớt lo. Hiện giờ nghĩ lại, chỉ có đứa con gái bảo bối này là luông làm cho mình vui vẻ…

Võ Tắc Thiên vừa mới nở nụ cười, Thái Bình Công chúa mặc trang phục nam nhi đã đi đến và lên tiếng gọi thân thiết:

- A nương!

Võ Tắc Thiên cười quở trách nói:

- Ngươi nha đầu kia, đã không phải là hài tử còn nhỏ, vẫn càn quấy như vậy. Đường đường là công chúa, vừa ra khỏi cửa liền ăn mặc theo kiểu nam trang.

Thái Bình Công chúa quay mặt về phía bà mà làm mặt quỷ khẽ cười nói:

- Như vậy mới thuận lợi nha. A nương biết, con gái từ nhỏ đã thích cách ăn mặc nam trang. Mấy ngày nay mưa không ngừng khiến trong người buồn phiền, con gái đi Kim Cốc Viên ở vài ngày, khuây khỏa giải sầu mà. Hôm nay vừa mới trở về liền đến thăm A nương sao.

Võ Tắc Thiên được nàng đỡ một bên cánh tay cùng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

- Cũng là ngươi nha đầu kia nhàn rỗi… Mỗi ngày Vi nương đều có vô số công việc cần quan tâm. Nghe nói Đại Trường Công Khuê ở Kim Cốc Viên có xây dựng một dãy biệt thự, ngươi ở chỗ đó cũng có vườn sao, sao nương chưa từng nghe ngươi nói?

Thái Bình Công chúa cong môi lên nói:

- Chuyện này còn cần nói cho mẫu thân biết không? Con gái ngại nói ra. Trang viên hài nhi ở chỗ đó rất nhỏ, còn lâu mới có thể so sánh với Diên An Đại Trường Công khuê viện, sớm muộn gì hài nhi cũng xây dựng một loạt vườn hoa đẹp đẽ rộng rãi so với trang viên của A nương, đến lúc đó sẽ mời mẫu thân đến ở vài ngày.

Võ Tắc Thiên cười ha hả nói:

- Con nha đầu này! Từ nhỏ tính tình đã không cam lòng chịu thua người khác. Ngươi muốn xây dựng vườn, có muốn A nương giúp đỡ ngươi một ít không?

Thái Bình Công chúa đắc ý nói:

- Cái này cũng không cần thiết, hài nhi tự có cách. Lần trước A nương phá lệ Ấn thân vương quy cách, tăng thêm cho hài nhi thực ấp một ngàn mẫu, đã có người đỏ mắt. Hài nhi cũng không muốn để người ta lại nói xấu.

Võ Tắc Thiên biết đứa con gái bên cạnh mình luôn hiếu thắng, nghe xong chỉ mỉm cười không nói.

Thái Bình Công chúa cùng Võ Tắc Thiên đi tới tẩm cung, hai mẹ con nói chuyện một lúc, Võ Tắc Thiên đã mệt mỏi, liền nằm trên giường mơ màng ngủ, Thái Bình Công chúa đợi nàng ngủ liền ra khỏi tẩm cung đi đến Sử quán.
Bên trong Sử quán, Thượng Quan Uyển Nhi hỏi nữ quan thân tín Phù Thanh Thanh:

- Có nghe được tin tức gì của Trương học sĩ không?

Phù Thanh Thanh nói:

- Đãi Chế, Trương học sĩ còn chưa có tiến cung. Đãi Chế yên tâm, Thanh Thanh phái người canh giữ rồi, chỉ cần hắn vừa đến, lập tức dẫn hắn tới gặp đãi chế.

- Được!

Thượng Quan Uyển Nhi đáp lời một tiếng, khó giấuấu được vẻ mặt lo lắng.
Phù Thanh Thanh nhìn thấy, trong lòng rất kinh ngạc. Nàng biết Dương Phàm và Đãi Chế qua lại thân mật, nhưng cho dù là Dương Phàm chết rồi, quyền lợi của Đãi Chế cũng không ảnh hưởng chút nào a. Dù sao thì Dương Phàm cũng chỉ là một Lang tướng thôi mà. Nếu Đãi Chế muốn, hạ người cảm mến kết giao, quan viên nguyện ý phụ thuộc vào nàng chỗ nào chả có. Tại sao phải đặt nặng một người như Dương Phàm trong lòng như vậy?

Chỉ có điều nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi tâm phiền ý loạn, Phù Thanh Thanh cũng không dám hỏi.

Lúc này có người bẩm báo:

- Đãi Chế, Thái Bình Công chúa tới.

- Mời vào.

Thượng Quan Uyển Nhi ngẩn ra, khoát tay áo. Phù Thanh Thanh lập tức lui ra phía ngoài. Vừa mới tới cửa, Thái Bình Công chúa đã nhàn nhã nện bước đi tới. Phù Thanh Thanh liền vội vàng khom người lui qua một bên, đợi Thái Bình Công chúa tiến vào rồi, mới lui ra ngoài, gác cửa.

Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng nở một nụ cười, tiếng lên phía trước nghênh đón nói:

- Lệnh Nguyệt, trời đầy đang mưa, sao công chúa lại tới đây.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn nàng trừng mắt cười nói:

- Nhiều ngày không gặp, rất là nhớ ngươi. Ta vào cung gặp ngươi nha.

Thượng Quan Uyển Nhi ngầm cười khổ nói:

- Khí trời làm cho lòng người vô cùng phiền não. Ta cũng đang muốn cùng người khác nói chuyện phiếm giải sầu một chút đấy. Ngồi đi, công chúa muốn uống chút gì không?

Thái Bình Công chúa chỉnh đốn trang phục, ngồi xuống sau bàn, liếc mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi một cái, bỗng nhiên nói:

- Tính tình Uyển nhi luôn luôn đạm bạc, mọi sự như mây khói, không thay đổi, bây giờ khuôn mặt u ám, tâm phiền ý loạn, thật sự là vì khí trời mưa dầm liên miên.

Thượng Quan Uyển Nhi âm thầm sợ hãi, nhìn Thái Bình Công chúa nói:

- Lệnh Nguyệt sao nói như thế?

Thái Bình Công chúa khẽ mỉm cười, từ trên bàn cầm lên một khối đá điêu khắc hình thỏ trắng nhẹ nhàng vuốt vuốt, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:

- Nếu ta đoán không lầm, Uyển nhi là vì người nào đó đang bị nhốt trong Thẩm phán viện mà lo lắng đúng không?

Thượng Quan Uyển Nhi lập tức biến sắc, cả kinh nói:

- Lệnh Nguyệt! Ngươi…

Thái Bình Công chúa chậm rãi nhướng lông mày lên, một đôi mắt xếch sáng ngời quyến rũ hơi hơi lộ ra một luồng sát khí, nhưng mà lại có một vẻ xinh đẹp kinh người. Cáimiệng nàng đầy đặn, kiều diễm như một đóa hoa. Nàng chu cái miệng nhỏ khép lại, gằn từng tiếng mà nói:

- Người đó tên là Dương Phàm đúng không?

Ba~

Khối đá đập nhẹ lên trên bàn nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại như bị sấm đánh vào đỉnh đầu, lùi lại ba bước thần sắc hoảng sợ nói:

- Lệnh Nguyệt, ngươi…, ngươi…

Ống tay áo của Thái Bình Công chúa khe khẽ rung lên, dường như không có việc gì. Nàng co ống tay áo về trong ngực, thản nhiên nói:

- Uyển nhi ngươi sợ cái gì? Chuyện giữa hai người các ngươi thật ra ta đã biết từ sớm. Tuy nhiên ngươi yên tâm, cũng chỉ có ta biết mà thôi.

Nàng ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, cười híp mắt nói:

- Ta không muốn nói cho người khác biết đấy.

Thời điểm không bị người ta biết thì sợ người biết, hiện giờ đã bị người ta biết rồi, Thượng Quan Uyển Nhi nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng đi đến trước mặt Thái Bình Công chúa, chậm rãi ngồi xuống, nhìn Thái Bình Công chúa nói:

- Công chúa nói với Uyển nhi như vậy chắc là phải có chuyện mới đến. Công chúa có thể nói ý đồ vì sao đến đây cho ta biết.

Thái Bình Công chúa lại cầm lấy khối đá hình thỏ trắng kia, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác cảm xúc trong lòng mềm xuống, thấp giọng nói:

- Còn có sáu ngày, hắn sẽ bị chém đầu. Trong lòng Uyển nhi bây giờ như đao cắt hay là trái tim vỡ ra à?

Thượng Quan Uyển Nhi trầm giọng nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Thái Bình Công chúa bỗng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, đối diện với người trước đây đã từng là bạn tốt mà trong mắt lạnh thấu xương như đao, dường như tỏa ra một tia lửa. Nhưng mà trong khoảng khắc nhìn vào mắt nhau nhau, ánh mắt Thái Bình Công chúa trở nên dịu dàng, thu ánh mắt sắc bén của Uyển nhi vào trong:

- Uyển nhi có cách cứu hắn sao?

Thượng Quan Uyển Nhi trầm mặc không nói, Thái Bình Công chúa không nghe thấy câu trả lời của nàng, khẽ cười cười nói:

- Có lẽ…, ta có cách! Tuy ta cũng không chắc chắn thành công!

Thượng Quan Uyển Nhi ý thức được chuyện trước mắt, lập tức liền biết được chính mình thất lễ, lại chậm rãi ngồi thẳng người hỏi:

- Ngươi muốn cái gì?

Thái Bình Công chúa chậm rãi nở một nụ cười xán lạn, giống như tên gọi của loại hoa mẫu đơn kia: “Tuyết ánh triều hà” trong chớp mắt nở rộ, xinh đẹp mê hoặc mắt người, nhưng âm thanh của nàng lại lạnh như một mũi đao ra khỏi vỏ:

- Ta muốn ngươi bỏ hắn!

Thượng Quan Uyển Nhi sửng sốt nhìn Thái Bình Công chúa, nhìn một lúc lâu trong mắt dần lộ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Ngươi…, ngươi thích hắn?

Thái Bình Công chúa thu lại vẻ tươi cười, cắn thật chặt bờ môi.

Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên mỉm cười, rất vui vẻ cười mà nói:

- Nhưng hắn không thích ngươi, đúng không?

Thái Bình Công chúa lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm nói:

- Nếu ngươi chỉ nhanh chóng muốn khoe võ mồm, vậy cũng tùy ngươi. Ngươi hãy đợi nhặt xác cho hắn đi!

Thái Bình Công chúa dứt lời phất ống tay áo một cái, duyên dáng đứng dậy, hướng về phía cửa bước đi.

- Chậm đã!

Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên gọi nàng trở lại, Thái Bình Công chúa thu tay đã chạm đến cửa, chậm rãi xoay người lại, lấy thái độ của kẻ thắng từ trên cao mà nhìn xuống nàng.

- Ta đồng ý với ngươi!

Trong mắt Uyển nhi lấp lánh nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Chỉ cần ngươi… có thể cứu tính mạng hắn!

Thái Bình Công chúa ngạo nghễ nói:

- Ngươi phải thề độc!

Uyển nhi lòng như đao cắt thấp giọng nói:

- Được! Chuyện này… ta cũng đồng ý với ngươi!

Thái Bình Công chúa nói:

- Thật là cảm động! Uyển nhi đối với hắn đúng là tình sâu vô cùng… Ta thật không thể hiểu tiểu tử kia có cái gì tốt mà thậm chí kiêu ngạo như Thượng Quan Đãi Chế cũng xem trọng hắn!

Hai mắt Uyển nhi cương quyết nói:

- Ngươi cũng không phải vậy sao? Nếu không, ngươi làm gì mà xuất hiện ở đây, lại cò nói những lời như vậy? Ta so với ngươi có hạnh phúc hơn một chút…

Uyển nhi không nói thêm gì nữa, mặc dù Thái Bình Công chúa lợi dụng lúc người ta khó khăn, nàng vẫn không muốn nói ra để đả thương người. Nhưng Thái Bình Công chúa đã hiểu rõ ý tứ của nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói:

- Không chỉ ngươi, còn có Tiểu Man! Nàng cũng phải đồng ý, một khi ta cứu Dương Phàm ra, nàng phải từ bỏ hắn, rời khỏi hắn!

Thượng Quan Uyển Nhi trầm mặc thật lâu sau, nói:

- Ta không thể thay nàng để cam đoan, tuy nhiên ta sẽ hết sức thuyết phục nàng. Ta sẽ xin chỉ của Hoàng đế, về thăm nhà một chuyến, nhân cơ hội này đi gặp nàng một lần.

Thái Bình Công chúa mở miệng nói:

- Tốt! Ta phải có được lời hứa của các ngươi, mới có thể bắt đầu hành động. Tốt nhất là người hãy nhanh nhanh một chút, sáu ngày chỉ trong nháy mắt là trôi qua rồi!

Thượng Quan Uyển Nhi đau lòng đến nỗi gần như là thở không ra hơi, nàng không có cách nào nói nữa, chỉ gật gật đầu thật mạnh.

Thái Bình Công chúa nói:

- Ta cũng cần một tín vật, một vật có thể khiến Dương Phàm tin tưởng người tới!

Thượng Quan Uyển Nhi trầm mặc một lát, bước chân nặng nề đi vào phòng phía trong, đi đến bên giường , kéo cái ngăn kéo nhỏ dưới bàn trang điểm ra, cầm lấy một cái hộp nhỏ. Nàng mở hộp ra, bên trong có một vật trông rất sống động được làm bằng cây cỏ, nhưng lá cỏ màu đã vàng úa.

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng cầm nó ở trong bàn tay, một giọt nước mắt rớt xuống mà lòng nàng đã nát!

Thái Bình Công chúa nhìn con vật kết từ cây cỏ mà Uyển nhi dường như coi là báu vật kia, trong lòng nàng cũng muốn nát:

- Ta đối với ngươi không tốt sao? Ta vì ngươi đã bỏ ra bao nhiêu? Vì sao không thể lấy được từ ngươi một chút tình cảm?

Nàng rất đau lòng, nhưng nàng không muốn ở trước mặt Uyển nhi lại rớt xuống một giọt nước mắt. Nàng dùng thái độ cứng rắn mạnh mẽ nói với Uyển nhi:

- Nói đến hiểu rõ trong cung, đúng là ta không bằng ngươi! Nếu dùng người trong cung…

Thượng Quan Uyển Nhi tiếp lời nói:

- Ta sẽ dốc hết sức phối hợp!

Thái Bình Công chúa không nói gì thêm, nàng xoay người đi ra phía cửa, thản nhiên lưu lại một câu:

- Uyển nhi, đừng quên lời hứa của ngươi. Hãy mau chóng cho ta một kết quả!
Lợi dụng quyền lực của ngươi, cứu nam nhân của ngươi, ngươi còn phải nhận tình của ta. Rồi ngoan ngoãn đem nam nhân của ngươi tặng cho ta! Thủ đoạn bậc này, y hệt như là một kẻ kiêu căng hống hách “Tiểu Võ Chiếu! (Võ Tắc Thiên tên thật là Võ Chiếu)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK