Sự trang nghiêm và khoáng đạt của đại miếu Am Tịnh Tâm, chùa Bạch Mã, và chùa Thiên Cung đều không giống nhau, trong Am Tịnh Tâm đình đài lầu tích, cầu nhỏ nước chảy, mà ngay cả tòa bảo tháp bảy tầng không cao lắm, cũng đều hiện ra những đường nét đẹp dịu dàng, nhìn thấy kiến trúc đơn giản trong miếu, Dương Phàm liền biết, đây là một ngôi tư miếu, ít nhất thì ban đầu lập miếu là một ngôi tư miếu.
Ngôi miếu nhỏ như vậy, đa phần là do một số gia đình giàu có có con gái muốn nương nhờ cửa Phật, quyết chí xuất gia, nhưng họ không nỡ để con gái đi làm một ni cô nhỏ bé trong một ngôi miếu lớn, mới bỏ tiền ra xây cho con một ngôi miếu thờ.
Những cô gái được nuông chiều từ nhỏ này cho dù không màng danh lợi, cũng không ham muốn hưởng thụ vật chất, nhưng cũng không thể làm những việc nặng nhọc, bảo cô ta phải hàng ngày dầm mưa dãi nắng, để cô ta giặt quần áo nấu bữa ăn, sẽ làm thô ráp đi những ngón tay ngọc ngà thon thả, làm sao chịu nổi nỗi khổ cực như thế, nhà đó bèn tự bỏ tiền ra xây cho cô ta một miếu nhỏ, miếu xây xong cô ta sẽ thành am chủ.
Một số gia đình chú trọng một chút, sẽ mời một vị lão ni cô lưu lại chùa này, nhận con gái của gia đình làm đồ đệ. Nhưng đồ đệ này nhất định phải được tiếp nhận chức trụ trì của chùa, lại còn chỉ phải niệm kinh học Phật, không phải làm những việc nặng nhọc.
Tuy nhiên, sự suy đoán của Dương Phàm mặc dù rất đúng, nhưng ban đầu xây dựng Am Tịnh Tâm thì cô nương một lòng hướng Phật của gia đình giàu có kia có thể sớm đã hóa thành đất vàng rồi, từ những bậc thềm bằng đá phủ đầy rêu xanh, bảo tháp che kín một màu tang thương kia có thể thấy, ngôi tiểu am này ít nhất cũng đã tồn tại được hơn một trăm năm.
Sáng sớm vào chùa cổ, dưới ánh nắng của mặt trời buổi sớm đã lên cao, miếu thờ và rừng cây có được sự tươi mát và trong lành hiếm có, ánh mặt trời vàng ươm rải xuống những tán cây cao và trên những mái ngói bằng ngọc lưu ly, khiến cảnh vật tĩnh mịch và ấm áp đến kì lạ. Một buổi sáng như vậy vốn dĩ nên là một ngày có tâm trạng vui vẻ, nhưng tiểu sư thái Duyên Tịnh lại không mấy vui vẻ.
Tiểu sư thái Duyên Tịnh vốn là đi ra am đường đến gác chuông để gõ chuông, sau khi chuông kêu, các ni cô trong am phải bắt đầu bài khóa buổi sáng. Không nghĩ rằng từ am đường đi ra, lại nghe có tiếng gõ cửa, tiểu sư thái Duyên Tịnh rất không vui:
- Vừa mới sáng sớm đã đến dâng hương, vị khách hành hương này thật là không biết điều.
Kết quả là, sau khi cô ta nhìn thấy vị khách, lại càng thêm mất hứng, vị khách này lại là một nam nhân, mặc dù người nam nhân này bề ngoài cũng nhìn được, nhưng một người nam nhân đến am ni cô dâng hương lễ Phật có hợp lí không? Người như vậy, hắn ta đến lễ Phật hay là có ý đồ gì khác?
Tiểu sư thái Duyên Tịnh nói thầm, muốn đuổi tên nam tử không quen biết này đi, ai mà biết được… Tên đáng ghét này đã lấy được một đạo pháp chỉ của chủ trì chùa Bạch Mã Hoài Nghĩa Đại Sư. Hoài Nghĩa đại sư là hộ quốc pháp sư, là tăng quan lớn nhất thiên hạ, có quyền quản lý đối với các tăng ni toàn thiên hạ.
Từ bộ của triều đình có nhiệm vụ quản lí tăng tịch các tăng lữ sư sãi, độ tăng (khuyên giải người ta đi tu) tạo chùa, các việc về kinh tế của chùa vv…, còn tăng quan có quyền giáo dục cảm hóa các tăng nhân, truyền dạy kinh Phật, tuyển chọn các tăng quan, duy trì kỉ cương của tăng đoàn, duy trì trật tự và trừng phạt các sai sót vv…. Những quyền lợi này cũng tương tự như Phương trượng, chỉ là quyền của Phương trượng bị giới hạn trong bản tự, còn tăng quan có thể can thiệp đến chùa chiền toàn thiên hạ.
Vị hòa thượng Tiết Hoài Nghĩa này đương nhiên trước nay chưa từng thực hiện các quyền hạn này, nhưng ông ta đúng là có những quyền hạn đó, vì vậy ông ta nếu như muốn phái người đến điều tra “Tịnh Tâm Am”, Tịnh Tâm Am cũng không thể cự tuyệt. Vấn đề là, Dương Phàm không phải là một người xuất gia, nhưng vấn đề này có thể nói với ai, Tiết đại sư có dựa theo lý thường mà ra lệnh bài không?
Cho nên, tiểu sư thái Duyên Tịnh mặc dù trong lòng vẫn cứ không vui, môi bĩu dài đến nỗi có thể treo được cả một cái bình dầu, nhưng vẫn cho hắn vào trong chùa. Sau đó tiểu sư thái Duyên Tịnh cảnh cáo hắn:
- Đã đến giờ rồi, bần ni phải gõ chuông giữ trật tự, xin chờ một lát, tránh làm lỡ bài khóa buổi sớm của am.
Dương Phàm cười cười mà nói:
- Được, tiểu sư thái cứ làm việc, tại hạ đi dạo trong am một chút.
- Này, không được! Một người nam nhân như ngươi sao có thể chỗ nào cũng đi được?
Duyên Tịnh không yên tâm nói:
- Ngươi đi theo ta, đợi ta gõ chuông xong sẽ dẫn ngươi đi am đường.
Dương Phàm đã vào trong am, cũng không vội vàng gì, đành đi theo cô ta.
Chuông chùa không quá lớn, cũng không phải nhỏ, những chiếc chuông giống nhau được treo trong lầu nhỏ hai tầng. Dương Phàm vào trong đình, liền bước nhanh đến chỗ lan can, ngẩng đầu nhìn xa xa xung quanh. Đứng từ trên cao nhìn xuống, vừa hay có thể nhìn thấy am đường đang ngỏ cửa, bên trong có rất nhiều ni cô áo xanh, áo vàng.
Dương Phàm từ xa nhìn chăm chú vào trong am đường, trong lòng đầy kích động:
- A Nô… đã xuất gia rồi sao? Hôm qua thấy nàng đội mũ ni cô, cũng chưa biết đã cạo tóc chưa, mái tóc dài đẹp như vậy…
Tiểu sư thái Tịnh Duyên thấy hắn lên gác chuông, liền nhoài người về phía lan can, ló ra hơn nửa người, nhìn chăm chăm về phía am đường, trong lòng càng tức giận, cô ta liền nhặt cây gậy hình cá treo dưới xà nhà, đập rất mạnh vào chuông đồng.
Tay cầm của chuông đồng có hình dáng của rồng dị thú, đây là thần thú “Bồ Lao”, rồng sinh được chín con, trong đó con thứ tư chính là Bồ Lao, có sở trường về gào thét, tiếng kêu làm long trời lở đất, Bồ Lao mặc dù là rồng, nhưng lại sợ nhất là cá voi, hễ gặp cá voi là sợ hãi kêu ầm lên, vì vậy khi đúc chuông mọi người liền đúc tay cầm thành hình Bồ Lao, khúc gỗ gõ chuông gọt thành hình cá voi.
Tiểu sư thái Duyên Tịnh nhặt cây gậy hình cá lên, đập mạnh một cái, chỉ nghe “tang” một tiếng, am này nhỏ, gác chuông cũng nhỏ, ngôi gác chuông treo cái chuông đồng này cũng chẳng to, không gian xung quanh cực kì nhỏ, Dương Phàm đứng ở đó, chỉ nghe thấy tiếng ầm vang, chấn động đến mức màng nhĩ chỉ toàn những tiếng ù ù, suýt chút nữa từ trên lầu té xuống.
- Tiểu ni cô ngươi, tại sao...
- Đang ....
Lại là một tiếng chuông, Dương Phàm bịt kín lỗ tai, trong màng nhĩ ầm ầm ùng ùng, trong khoảnh khắc như bị ai đó đánh trống trong tai, có cả người gõ chiêng, bắt đầu mở ra một hàng nhạc khí.
Tiểu sư thái Duyên Tịnh gõ xong chuông, Dương Phàm giận dữ nói:
- Tiểu ni cô ngươi, tại sao không nói một tiếng, tiếng động to như vậy ai mà chịu nổi?
Tiểu ni cô Duyên Tịnh lườm hắn một cái, quay người bước đi, Dương Phàm không có cách nào với tiểu ni cô, đi theo cô ta một cách oán hận, lúc xuống bậc thang không cân bằng, suýt đứng không vững. Hắn thấy tiểu ni cô Duyên Tịnh đi lại uyển chuyển, không có chút gì bất thường, không khỏi ngạc nhiên:
- Này? Sao ngươi có thể chịu được âm thanh to như thế? Chẳng lẽ ngươi bị điếc?
Dương Phàm cho rằng mình đang nói bình thường, thực ra tai hắn vẫn còn đang ù ù, âm thanh bình thường đều không nghe được, đương nhiên là cao giọng, giọng nói như đang hét, tiểu ni cô Duyên Tịnh lại quay lại lườm hắn một cái, giống như nhìn một người ngớ ngẩn, từ trong tai móc ra hai miếng vải bít lỗ tai.
Dương Phàm thấy vậy đầu tiên không nói gì, sau đó liền nói:
- Tiểu ni cô ngươi không có chút ý tốt gì, ngươi nhét lỗ tai, lại bảo ta đứng ở bên cạnh nghe chuông kêu...
Tiểu ni cô Duyên Tịnh sốt ruột nghe hắn lớn giọng gào mình, tiện tay lại bít lỗ tai lại.
Trong am đường, Định Tính sư thái tay cầm tràng hạt đứng đầu tiên, sau đó là ba lão ni, đều choàng áo cà sa màu vàng, trong tay mỗi người đều cầm pháp khí giống nhau, phía sau là những đệ tử xếp theo cấp bậc cao thấp, hai tay hợp thành hình chữ thập kẹp tràng hạt, đứng chỉnh tề thành mấy hàng, tiếng tụng kinh Phật trầm thấp mà có nhịp điệu hiện lên trang nghiêm lạ thường.
Vẻ mặt mỗi ni cô đều tràn đầy vẻ thành kính và thiêng liêng, am đường này dường như đã trở thành một thế giới khác, có một loại sức mạnh thiêng liêng mà mình những người thế tục không thể lý giải được, làm cho người ta nhìn thấy liền có cảm giác kính nể. Tuy nhiên... Dương Phàm tai vẫn còn ù ù thì khác, tiếng tụng kinh vào tai của hắn, không khác gì tiếng muỗi vo ve.
- Tiểu sư thái, người trong am đều ở đây đúng không?
Dương Phàm hỏi “rất nhỏ” Duyên Tịnh, các ni cô đang tụng kinh gõ mõ ở trong am nghe thấy có đàn ông lớn tiếng ở ngoài cửa, không khỏi giật mình, nghiêng đầu nhìn hắn.
- A Nô
Các nữ ni cô vừa quay đầu lại, Dương Phàm liền nhìn thấy Thiên Ái Nô, bởi vì nàng đứng cuối cùng, khi quay đầu lại lại chính là đầu tiên.
Tịnh Tâm Am này giới luật vô cùng nghiêm khắc. Xuất gia ở nơi này, cần phải chịu tam ban ngũ giới, xuất gia trong am ít nhất hai năm, đây là đề phòng trong lúc xuất gia mang bầu, bại hoại danh dự Phật môn, cùng lúc còn phải học luật nghi trì cận sự, và luật nghi cần sách nữ phân, ít nhất sau ba năm mới có thể được thu nạp vào ni giới, chính thức trở thành tăng ni.
Tiểu ni cô Duyên Tịnh kia mặc dù tuổi tác nhỏ hơn Thiên Ái Nô một chút, nhưng cô ta 6 tuổi đã nhập Phật môn rồi. Vì vậy cấp bậc Thiên Ái Nô ở trong am này là nhỏ nhất, ở đây lại không phải chùa Bạch Mã, không có người thu nhận đệ tử không tuân theo quy củ như Tiết Hoài Nghĩa vậy.
Thiên Ái Nô vừa nhìn thấy Dương Phàm, lập tức trợn tròn mắt, nàng tuyệt đối không hề nghĩ đến, Dương Phàm xuất hiện ở nơi này, nhất thời ngây người ra.
Dương Phàm nhảy một bước dài, nắm lấy cánh tay nàng, “nhẹ nhàng” nói:
- A Nô, nàng làm ta tìm vất vả quá!
- Buông tay ta ra!
Thiên Ái Nô cuối cùng cũng phản ứng lại, đôi mắt nhanh chóng ướt đẫm những giọt lệ, vùng tay thoát ra khỏi Dương Phàm, quay người chạy đi.
- Không được đi!
Dương Phàm hét to một tiếng, một lần nữa nắm được cánh tay nàng:
- Nàng không thể nghe ta nói mấy câu được sao?
Thiên Ái Nô giận dữ nói:
- Nghe ngươi nói gì? Ngươi còn dám hét lên với ta.
Dương Phàm nói:
- Ta nào có hét lên với nàng.
Chủ trì Tịnh Tâm Am Định Tính sư thái bước nhanh tới, không vui:
- Thí chủ, xin hãy buông tay đệ tử của bổn chùa. Thí chủ là một nam nhi, hà cớ tự ý vào bản am, quấy rầy đệ tử của chùa, mời nhanh chóng rời đi, nếu không bần ni sẽ báo quan!
Dương Phàm nói:
- Ta chính là quan, sư thái có thể đi đâu kiện cáo ta?
Thiên Ái Nô nói:
- Ngươi bỏ ta ra! Bần ni là người xuất gia, lại không phạm quốc pháp, ngươi là quan, cũng không thể làm khó dễ ta.
Định Tính sư thái cũng thật sự nổi giận, chau mày nói:
- Cho dù ngươi là quan, cũng chịu sự trói buộc của quốc pháp! Thí chủ thân là quan, càng nên tự trọng, còn không mau buông tay đệ tử bổn chùa?
Dương Phàm thuận tay lấy ra pháp chỉ quốc sư có chữ kí cho phép của Tiết Hoài Nghĩa, đưa cho Định Tính sư thái, nói:
- Sư thái cầm lấy, vả lại xem cho rõ ràng.
Bản quan và vị tiểu sư thái này có chút vướng mắc thế tục, không dám làm phiền các vị sư thái tu hành, chúng ta ra ngoài nói.
Nói xong liền kéo Thiên Ái Nô đi.
Thiên Ái Nô ra sức giãy giụa, lớn tiếng nói:
- Ta không đi!
Dương Phàm hạ thấp người xuống, bế xốc nàng lên, thoáng cái đã ôm nàng trong lòng, bước nhanh ra bên ngoài.
Thiên Ái Nô vừa tức vừa thẹn, ra sức đánh vào ngực hắn, nói:
- Ngươi làm gì, thả ta xuống!
Dương Phàm không quan tâm, dưới cái nhìn chăm chú của những nữ ni làm khóa buổi sớm đang ngẩn người, hắn ôm Thiên Ái Nô đang giãy dụa không ngừng đi ra ngoài.