Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện. Nếu không muốn rời khỏi Lạc Dương thì ngoại trừ các chùa miếu lớn nhỏ và cảnh trí hai bên bờ sông Lạc Thủy ra, cũng chỉ có ba cái phường thị ở phía Bắc, Tây và Nam. Dương Phàm có cửa hàng ở chợ Nam, tới đó vừa lúc tiện cả việc công lẫn việc tư.

- Người khác mướn tiểu nhị làm việc trong điếm thích nhất là mướn người trung hậu thành thật, có cảm giác như có thể dựa vào những người đó mới yên tâm. Thiếp thì khác. Thiếp chuyên chọn những người khôn khéo lanh lợi, biết ăn nói.

Tiểu Man đi với Dương Phàm từ trong một cửa hàng đi ra vừa cười vừa nói:

- Một tên tiểu nhị khôn khéo lanh lợi dùng mới thuận buồm xuôi gió. Người khôn khéo thì không thành thật hay sao? Vậy chưa chắc. Còn nữa, chưởng quân có danh nghĩa cổ phần, không sợ y có lòng khác. Nếu có lòng gian thì cũng phải nể mặt nhưng người này. Mỗi tháng thiếp đều hoạch toán doanh thu, nếu bọn họ có thể kiếm nhiều tiền cho chúng ta, cho dù có lấy một chút mà mình vẫn được lợi thì thiếp vẫn mặc kệ. Đám quan lại trong triều chẳng phải vẫn thường xuyên nói trước mặt hoàng đế rằng:" Nước trong quá sẽ không có cá." Việc buôn bán cũng như vậy.

Dương Phàm cười nói:

- Ừ! Chẳng trách người ta nói nàng là tiểu tham tiền. Vừa nhắc tới tiền là hai mắt sáng lên.

Tiểu Man quay sang hắn lè lưỡi cười nói:

- Ha ha! Trước đây người ta mới sợ nghèo.

Dương Phàm nhìn thấy nàng hoạt bát đáng yêu như vậy thì cảm thấy rất vui mừng. Hiện tại, hắn và tiểu Man ở với nhau càng lúc càng hòa hợp. Với cảnh tượng này so với khi hai người vừa mới thành thân đúng là không thể sánh nổi. Khi đó, cả hai chẳng khác nào bị tra tấn.

- Lang quân! Chàng xem, cái nhà này chính là cửa hàng mà thiếp vừa mới nhắc tới. Cái cửa hàng này vốn chuyên buôn bán tơ lụa. Chúng ta có một cửa hàng tơ lụa, chỉ có điều vị trí không tốt lắm. Thiếp định sửa sang lại chỗ này rồi chuyển cửa hàng tơ lụa sang đây, còn ở đó thì mở một cửa hàng vàng bạc.

Tiểu Man nói xong liền sóng vai đi cùng với Dương Phàm vào trong cái cửa hàng còn chưa trang trí xong.

Cách đó không xa, Thiên Ái Nô như không còn sức tựa vai vào cánh cửa "Bác Cổ Trai". Hai hàng lệ từ từ rơi xuống bên má nàng.

Nàng bị kích động chạy tới phương Tu Văn, hỏi người ta vị trí của Dương Phàm. Nhưng không ngờ nàng nghe được không chỉ tin vui hắn được thăng chức Lang tướng mà còn được Hoàng đế tứ hôn, và Dương Phàm đón dâu.

Giây phút đó, a Nô như bị sét đánh. Nàng không biết mình làm thế nào rời khỏi phương Tu Văn. A Nô như người mất hồn, cố gắng nhớ địa chỉ của Dương Phàm. Vô tình, nàng đi tới phương Phúc Thiện, đứng trước của Dương phủ.

A Nô nhìn thấy Dương Phàm và vị tân nương của mình thân thiết đi ra khỏi cửa, cùng nhau tới chợ Nam. Nàng bám theo sau, nhìn hai người cười cười nói nói với nhau mà tâm hoàn toàn tan nát.

Khác với những người con gái khác, thưở nhỏ, Thiên Ái Nô bị người thân vất bỏ, khiến cho nàng không dám tin một ai, không dám thật lòng với bất kỳ người nào. Mãi cho tới khi nàng gặp được Dương Phàm, vô tình bị hắn thu hút. Vào thời điểm sinh tử, Dương Phàm dùng máu tươi cứu mình đã khiến cho nàng xiêu lòng.

Trái tim nàng đóng băng bao nhiêu năm. Một khi mở rộng cửa lòng, lại thấy người mình yêu tay trong tay với người khác đúng là chuyện khó khăn nhất đối với mình. Cho nên, nó chẳng khác nào khi nàng bị tổn thương. Nỗi đau khiến cho Thiên Ái Nô không thể nào chịu nổi.

Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, a Nô đứng dựa lưng vào cây cột mà rùng mình. Lòng của nàng như được ngâm trong hầm băng, không còn có lấy một chút ấm áp. Nàng trên đỉnh Hoa Sơn quyết tâm nhảy xuống tự sát, rồi tìm được đường sống trong chỗ chết, vất bỏ tất cả. Niềm tin duy nhất để nàng sống đó chính là người đàn ông mà nàng yêu.

Nếu như nói trước kia nàng chỉ đóng băng tình cảm của mình, không yêu bất kỳ ai, không tin tưởng thật sự người nào, tất nhiên không có hạnh phúc nhưng cũng chẳng đau khổ. Hiện tại, tâm của nàng giống như bị dao cứa mà rỉ máu. Đau! Đau quá.

Bác Cổ Trai phía sau lưng nàng được trang hoàng cổ kính. Cửa hàng đồ cổ cả ngày không có lấy một người khách cho nên hết sức lạnh lẽo. Vị đại sư ở đây đang dạy đệ tử chơi đàn tranh.

A Nô tinh thông âm luật, nên nghe được đó là bản "Phân Phi yến." Phân Phi Yến? Nó giống hệt với tâm trạng của nàng vào lúc này. Tiếng đàn réo rắt như hòa cùng với trái tim đang rỉ máu của nàng.

Dương Phàm và tiểu Man từ trong cửa hàng còn chưa trang hoàng xong đi ra, cười cười nói nói đi về phía nay, Thiên Ái Nô vội vàng xoay người mà rời đi. Hai hàng lệ vẫn còn đọng đầy trong mắt, mặc dù rất đau nhưng Thiên Ái Nô vẫn không chịu cho lệ chảy xuống nữa.

"Ngươi nói ngươi yêu ta, đó có phải là thật lòng hay không? Ta phải nghe ngươi nói."

"Đúng! Ta yêu nàng! Dương Phàm yêu a Nô."

"Vậy là được rồi. Chết có gì đáng sợ đâu..."

Những lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhớ lại mà mỗi lời chẳng khác nào một con dao.

Thiên Ái Nô như chạy trốn khỏi chợ Nam. Nàng cố nén hai hàng nước mắt. Cho tới khi nàng bước ra khỏi chợ Nam, cuối cùng thì mới để cho lệ chảy. Yêu một người quá sâu, tâm sẽ say. Bị một người làm cho đau quá nhiều, tâm sẽ vỡ. Trái tim của a Nô đã bị vỡ thành từng mảnh.

..........

Võ Thừa Tự ngước đôi mắt lờ đờ lạnh lùng nhìn tên tâm phúc đang đứng trước mặt mà trầm giọng hỏi:

- Tĩnh công công nói như thế nào?

Tên tâm phúc nói:

- Tĩnh công công nói, ngày đó Địch Nhân Kiệt vào cung mật tấu. Sau đó Thiên Tử liền phong tỏa toàn thành, đồng thời cho đòi Lý Chiêu Đức vào gặp. Sau khi bàn bạc với Lý Chiêu Đức, thiên tử liền lập tức triệu Võ Du Nghi và Lai Tuấn Thần bắt Khâu Thần Tích và Chu Hưng.

Võ Thừa Tự hơi nhéo mắt lại mà nói:

- Địch Nhân Kiệt! Lý Chiêu Đức... - Y chợt trừng mắt hỏi to:

- Tĩnh công công có nói rằng bọn họ mật tấu gì với thiên tử làm cho thiên tử tức giận như vậy không?

Tên tâm phúc kia nói:

- Tĩnh công công không có nói. Ngài chỉ nói với tiểu nhân rằng khi Địch Nhân Kiệt mật tấu với Thiên tử, thiên tử đã cho tất cả mọi người ra ngoài. Ngay cả Thượng Quan đãi chế cũng tạm thời ra khỏi điện Vũ Thành. Cho nên không một ai biết lão bẩm báo gì với thiên tử.

Võ Thừa Tự cắn răng, cười lạnh nói:

- Ta chỉ biết rằng phá hỏng chuyện lớn của ta chắc chắn là đám người Địch Nhân Kiệt.

Y cúi đầu suy nghĩ một lát rồi khoát tay. Tên tâm phúc lên tiếng rồi lui ra. Võ Thừa Tự cầm chén rượu uống một hơi hết sạch rồi đặt thật mạnh cái chén lên mặt bàn mà nghiến răng nghiến lợi:

- Các ngươi nghĩ làm như vậy có thể độc bá triều đình? Hừ! Thiên hạ này cuối cùng cũng là của họ Võ chúng ta. Võ Thừa Tự ta cho dù có bị bãi chức Tể tướng, nhưng dậy cho các ngươi một bài học cũng dễ như trở bàn tay.

....

Tĩnh công công có thân hình béo mập rón rén đi tới bên cạnh Vi Đoàn Nhi rồi khoanh tay đứng lại.

Vi Đoàn Nhi soi gương trang điểm. Nàng mặc một bộ trang phục mỏng như cánh ve, bó sát bộ ngực sữa căng tròn với cái khe rất sâu. Chỉ cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được lột bỏ bộ trang phục đó ra, đập vào mắt sẽ là những đường cong quyến rũ.

Nàng qua gương nhìn thấy Tĩnh công công xuất hiện nhưng chỉ liếc mắt nhìn lão một cái rồi nói hết sức chậm rãi:

- Có chuyện gì?

Tĩnh công công khom người rồi cất cái giọng eo éo của mình trả lời:

- Không ngoài sự suy đoán của Đoàn Nhi tỷ tỷ. Quả nhiên là Ngụy Vương cho người tới hỏi xem ai dâng cáo trạng buộc tội y.

- A?

Vi Đoàn Nhi đảo đôi mắt đẹp rồi nói:

- Vậy ngươi nói thế nào?

Tĩnh công công cười bồi, nói:

- Tất nhiên là theo lời của Đoàn Nhi tỷ tỷ đã dặn.

Vi Đoàn Nhi cười khanh khách hơi liếc mắt nhìn lão một cái đưa tay tháo búi tóc xuống. Bất ngờ nàng xoay tay đâm thẳng vào mặt Tĩnh công công khiến cho lão trở tay không kịp. Kêu lên một tiếng đau đớn, gương mặt béo trắng lập tức thấm ra một giọt máu.

Tĩnh công công bưng mặt, kinh hoàng nhìn Vi Đoàn Nhi. Vi Đoàn Nhi cười lạnh, chửi mắng:

- Đúng là một tên vô dụng ngu xuẩn. Theo lời ta dặn cái gì? Ngươi biết đúng những điều đó hay chẳng lẽ ngươi còn biết điều gì khác?

Tĩnh công công luống cuống quỳ xuống đất, lết gối bước ôm lấy chân nàng mà nói:

- Dạ dạ! Nô tài ngu xuẩn, không có sự chỉ bảo của Đoàn Nhi tỷ tỷ. Nô tài chỉ thuật lại những gì mà mình nhìn thấy, không dám giấu Ngụy vương điều gì.

Vi Đoàn Nhi hừ một tiếng rồi nói hết sức chậm rãi:

- Ngươi biết là được rồi. Mở miệng ra cần phải để ý xung quanh. Cái gì được nói thì nói, cái gì không được thì đừng nói, tránh họa từ miệng mà ra.

Tĩnh công công vội vàng nói:

- Dạ dạ! Tỷ tỷ bảo nô tài há mồm thì nô tài há mồm. Tỷ tỷ bảo nô tài câm miệng thì nô tài câm miệng.

Vi Đoàn Nhi phì cười hơi liếc mắt nhìn lão một cái:

- Được rồi! Về phần Lương vương, ngươi trở về nhớ nói rõ cho y biết chúng ta đã giúp đỡ y.

- Dạ dạ! Nô tài biết.

- Ừ! Buổi tối hôm nay, bệ hạ cho đòi Thẩm thái y hầu hạ, không cần tới ta.

Tĩnh công công ngầm hiểu, vội vàng liếm liếm đầu môi, trơ mặt ra cười nói:

- Nô tài hiểu! Đêm nay nô tài sẽ hầu hạ tỷ tỷ chu đáo, để cho tỷ tỷ trở thành tiên tử, hưởng hết sự sung sướng.

Vi Đoàn Nhi nghiêm mặt nói:

- Cút đi cho xa. Ai cần cái thứ đàn ông vô dụng như ngươi?

...........

Thiên Ái Nô rời khỏi chợ Nam rồi như một người mất hồn đi theo một con đường, từ từ đi vào một khu rừng.

Trong nội thành phía Bắc của thành Lạc Dương là nơi phồn hoa nhất. Nội thành phía Nam thì hoang vắng nhất. Giá đất ở hai khu vực này có sự chênh lệch nhau rất nhiều. Ở thành Nam chủ yếu là đất hoang, cho nên phần lớn người sống ở đây là văn nhân thích sự yên tĩnh hay những người làm quan bị thất thế, hoặc những người thích thuê nhà rẻ. Giống như Địch Nhân Kiệt có địa vị cao như vậy nhưng vẫn chọn một tòa nhà ở đây.

Trời đất rộng lớn là thế nhưng chẳng có chỗ nào cho Thiên Ái Nô dung thân. Nàng còn có thể đi được tới đâu? Thiên Ái Nô dắt ngựa đi giữa rừng cây. Đột nhiên nàng dừng bước nhìn một thân cây cổ thụ. Đứng một lúc lâu, Thiên Ái Nô chợt sờ nhẹ vào thắt lưng của mình.

Bất chợt một tiếng chuông vang lên trong rừng. Mặc dù chỉ có một tiếng nhưng tiếng chuông du dương vang vọng mãi không dứt. A Nô chợt mất ý niệm tìm cái chết mà đi theo tiếng chuông.

Một lúc sau, nàng đi ra khỏi khu rừng. Phía trước mặt là một khu vực thoáng đãng có một bờ sông, bên cạnh có cái miếu thờ. Mặc dù cái miếu không to lắm nhưng cũng có ba phần với mái ngói cong vút. Thiên Ái Nô đi tới trước miếu ngẩng dầu lên nhìn thì thấy ba chữ:"Tịnh Tâm Am."

"Tịnh Tâm, Tịnh Tâm..." Thiên Ái Nô lẩm bẩm hai tiếng rồi nở nụ cười giễu cợt sau đó buôn cương ngựa, chẳng thèm để ý xem nó đi về đâu còn nàng lững thững đi vào trong am.

Nơi này xây dựng hoàn toàn khác với chùa Bạch Mã hay Thiên Cung Tự. Trong Tĩnh Tâm am có một cái đình, một cái cầu nhỏ bắc ngang qua dòng nước. Ngay cả tòa bảo tháp bảy tầng cũng không cao lắm. Nhìn toàn cảnh nó có một vẻ đẹp dịu dàng như để cho nữ nhân tu hành.

Vào thời đầu Đường, do Đạo giáo thình hạnh, tôn thất Lý Đường lại lấy Đạo giáo làm đạo gốc, thờ phụng Lão Tử. Tôn đạo giáo làm quốc giáo. Do triều đình ủng hộ đạo giáo mạnh mẽ. Nữ đạo sĩ được cấp hai mươi mẫu ruộng. Cho nên nữ tử xuất gia làm đạo sĩ không lo đói rét. Còn phần lớn con gái nhà nghèo thì xuất gia hoặc làm đạo sĩ.

Đồng thời do nữ đạo sĩ không phải cạo đầu có thể ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn có người hầu, qua lại cũng có sự tự do. Cho nên đám cung nữ già, kỹ nữ hết thời, thậm chí một vài công chúa không muốn bị quản thúc, phi tần, cơ thiếp của quý tộc cũng nguyện ý làm nữ đạo sĩ. Thanh danh của nữ đạo sĩ càng lúc càng cao khiến cho một vài danh kỹ còn lấy thân phận đạo sĩ để nâng cao giá trị của mình.

Xét một cách tương đối thì nếu muốn xuất gia thực sự thì sẽ không chọn đạo môn. Vào thời này, xuất gia làm ni cô phần lớn là môn đệ thư hương, quan lại, hoặc là từ nhỏ chịu sự ảnh hưởng của người lớn đối với đạo Phật, hoặc vì chuyện tình ái, hoặc là sau khi trượng phu chết vì để thủ tiết mà xuất gia. Ngoài ra rất ít khi có thiếu nữ con nhà thường.

Bởi vì phần lớn ni cô thật lòng tu Phật. Hơn nữa gia thế của họ đều không tầm thường, nên cũng không phải lo tới chuyện cung phụng. Vì thế mà phần lớn nơi họ tu hành không có người tới dâng hương, còn có vẻ lạnh lẽo. Cho dù ngẫu nhiên có người tới dâng hương thì các nàng cũng chẳng để ý.

Thiên Ái Nô đi vào trong am, tại hành lang thi thoảng thấy có mấy ni cô đi qua. Nhìn thấy nàng, bọn họ cũng chẳng để ý. Thiên Ái Nô lững thững đi vào trong chính điện, chỉ thấy ở đó có thờ pho tượng Quan Âm đại sĩ đang đứng. Gương mặt của pho tượng hết sức hiền lành, tay cầm tịnh bình có cành dương liễu đang điềm tĩnh mỉm cười cúi xuống nhìn nàng.

Thiên Ái Nô đi tới, nhẹ nhàng quỳ xuống bồ đoàn, cúi lạy Quan Âm đại sĩ một lúc rồi đột nhiên rút đoản đao bên hông.

Soạt!

Mái tóc dài nhẹ nhàng rơi xuống đất...

.........

Chẳng biết từ lúc nào, một vị lão ni đột nhiên bước ra đại điện. Bất chợt, bà thấy một người con gái đang ăn mặc quần áo của người thường lại cạo đầu trọc lốc đang quỳ trước mặt Bồ Tát thì không khỏi kinh ngạc. Bà ta vội vàng bước tới nhìn mặt cô gái thấy không phải là ni cô trong am thì cảm thấy nghi hoặc:

- Thí chủ! Ngươi đang...

Thiên Ái Nô nhẹ nhàng đứng dậy nhìn bà ta cười rồi chắp tay lại nói nhỏ:

- Đệ tử a Nô, nguyện bỏ vinh hoa, cắt đứt tình yêu, đoạn lục dục, bỏ hết duyên nợ, nghiệp chướng trở thành đệ tử nhà Phật. Xin sư phụ chấp nhận.

Đại khái đây là lần đầu tiên bà ta thấy có một thiếu nữ xuất gia như vậy nên không khỏi ngây người.

Thiên Ái Nô ngày nào bây giờ đã biến thành một tiểu ni cô thờ phụng Phật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK