Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Bình công chúa thông minh sắc sảo, chính là một dây cung âm vừa nghe thanh âm là hiểu ý của người khác, huống hồ người trước mắt là Dương Phàm, nàng thật sự quá hiểu Dương Phàm, bởi vậy giọng điệu của hắn chỉ hơi chút cổ quái là nàng tinh tế nhận ra ngay .

Nàng dịch chuyển cơ thể ra một chút, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Dương Phàm, một lúc lâu sau mới cười như không có gì, nhẹ nhàng nói:
- Lúc này đây, là ai xui xẻo vậy?

Dương Phàm nhíu mày lại:
- Nàng biết ta muốn làm gì sao?

Thái Bình công chúa mỉm cười lắc đầu, nói:
-Người ta cũng không phải là con sâu trong bụng huynh, sao mà hiểu được huynh muốn làm gì? Tuy nhiên... nếu huynh nói như vậy, ta biết ngay huynh đang đào hầm, sau đó sẽ có người tự chủ động nhảy vào hố đó.

Trong đôi mắt mị hoặc của Thái Bình Công chúa gợn lên tia sóng, ăn cười nói:
- Nói không chừng, ngay cả hầm kia cũng không phải huynh đào, huynh chỉ cần phải chỉ vào một chỗ, sau đó nói “dưới kia có báu vật đấy” là có người khác tự chạy tới đào một hố to cho huynh, sau đó còn tự mình nhảy vào...

Thái Bình công chúa dịu dàng thở dài, nói:
- Chỉ sợ ngay cả người chôn hố cũng không phải là huynh.

Vai Dương Phàm khẽ kích động rung lên, sau đó càng ngày càng rung kịch liệt, hắn đang cười, cười không thành tiếng, muốn nói tri kỷ, chỉ có thể là Thái Bình, không ngờ nàng lại tổng kết được ngắn gọn và rõ ràng như thế!

Một chân thon thả của Thái Bình công chúa vẫn gác lên người Dương Phàm. Dương Phàm cười, làm thân thể mềm mại của nàng cũng rung đông theo, rõ ràng Dương Phàm cười kịch liệt, nhưng lại không hề phát ra một âm thanh nào. Cười không phát ra tiếng hồi lâu, hắn mới chậm rãi thu nụ cười lại, thở hào hển nói:
- Nếu nàng đã biết rồi, sao còn tham dự vào?

Thái Bình công chúa khẩn trương lắc đầu, vẻ mặt hết sức biết điều:
- Đương nhiên không cần! Tuy nhiên...

Trong mắt nàng lại hiện ra ý cời:
- Ít nhất, hẳn là huynh phải nói cho ta biết, cái hố này rốt cuộc sâu bao nhiêu để ta còn né tránh chứ, huynh nói xem có đúng hay không?

Nàng nói xong, lại lấy lòng ôm cổ Dương Phàm, đôi môi mọng đỏ khẽ hôn lên má hắn.

Chúng thế gia những năm gần đây chịu đủ sự chèn ép của Hoàng quyền, mỗi một chức quan bọn họ tranh thủ đều phải hao phí rất nhiều nhân lực vật lực, lúc này đây Nam Cương lại có nhiều ghế trống quan viên, bọn họ đương nhiên để yên, bởi vì bọn họ có bao nhiêu chức vị trong quan phủ, là có thể có bấy nhiêu ảnh hưởng.

Tuy rằng biên quan có ảnh hưởng không lớn đối với trung tâm triều đình, phiêu lưu lại không nhỏ, nhưng bởi vì núi cao Hoàng đế xa, người tới nơi đó làm quan là người của bọn họ, không đến mức vừa nhập quan trường là đã bị đủ loại chèn ép xa lánh.

Hơn nữa, thế gia tính toán quá nhiều, bọn họ quyết chí thề phủ định sự thống trị của Võ Tắc Thiên, một khi thật sự có một ngày như vậy, nhiều biên châu phủ huyện bên ngoài khống chế ở trong tay bọn họ, thiên hạ đại loạn khả năng chia ra nhỏ hơn, mục tiêu từ lâu dài cho thấy bọn họ cũng quyết phải có được các chức vị này.

Huynh đệ Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi hiện giờ dựa cậy lớn nhất là lòng tin một bề của Hoàng đế, bọn họ nóng lòng xây dựng thế lực của chính mình, bọn họ lại không hứng thú đối với biên châu phủ huyện, tuy nhiên triều đình muốn bổ sung ghế trống quan viên cũng không có khả năng sẽ trực tiếp bổ nhiệm cũng từ đám quan viên đợi tuyển làm Đô đốc, Thứ sử mục châu một phương.

Bất kể là kinh nghiệm lý lịch, kinh nghiệm, tài cán, quan viên đợi tuyển quan này từ trước tới giờ vốn chưa từng đảm nhiệm chức vụ nào quá cao như vậy, chỉ sợ là có lực nhưng không đợi được, những đại quan biên cương này chỉ có thể tuyển chọn rút ra từ trong quan viên triều đình phái tới đó đóng trú, bọn họ vừa đi, thì trong triều lại có ghế trống, Nhị Trương coi trọng chính là những ghế trống trong triều này.

Mà Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự và Thái Bình công chúa, lại là muốn thông qua phương thức vòng vèo để khuếch trương lực lượng của mình. Nghĩ ghế trống ở trung tâm triều đình có chút không đổi, bọn họ muốn đưa thân tín của mình Nam Cương biên châu làm quan, dựa vào ưu thế địa vị của bọn họ ở trước mặt Hoàng đế, những thân tín này của họ ở địa phương làm một hai năm, trải qua sự vận động của bọn họ sẽ được triệu hồi về kinh sư dễ dàng.

Đơn giản mà nói, chức vụ ở kinh thành, nhất là quan có thực quyền, không khác nhảy Long Môn, khó khăn quá lớn, cũng không phải người nào cũng giống như Dương Phàm may mắn như vậy, nhưng bọn họ trước tiên phái tâm phúc của mình đóng trú tại địa phương, có quan to dựa lưng, có ván cầu là họ, triệu từ châu huyện bên ngoài về kinh thành, khó khăn sẽ không lớn.

Bởi vậy, Nhị Võ và Thái Bình công chúa mới có thể đặc biệt coi trọng ghế trống quan viên này như vậy. Lý Chiêu Đức không thể nghi ngờ cũng là có tính toán như vậy, kết quả hiện tại một câu của Dương Phàm khiến Thái Bình công chúa đột nhiên phát hiện tiểu lang quân của mình đã không còn là con người đơn giản nữa, mà bên trong đã ẩn chứa sự sắc bén mạnh mẽ rồi.

Dương Phàm trầm ngâm một chút, vỗ nhè nhẹ lên bờ mông no tròn của nàng, chậm rãi hỏi:
- Thế lực của nàng, bây giờ còn bại lộ sao?

Thái Bình công chúa giương mi lên, ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên rồi, mặc dù ta từng tiến cử một ít quan viên với mẫu hoàng, nhưng chỉ là dẫn tiến, là tuyển tài vì nước, người ta tiến cử cũng không đều là người của ta, cho nên chưa bao giờ bại lộ, trên thực tế ta không chỉ khống chế một lực lượng thôi đâu, ngươi cũng biết, mẫu hoàng luôn luôn phản đối ta tham gia chính sự mà.

Dương Phàm gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, hiện tại nàng “có thai”, cứ an tâm “dưỡng thai” đi, đây cũng là một sự yểm hộ rất tốt. Chuyện Nam Cương tuyển quan, nàng không cần nhúng tay vào.

Lòng Thái Bình công chúa ngứa ngáy khó chịu, năn nỉ nói:
- Lang quân ngoan, huynh mau nói cho ta biết, rốt cuộc huynh tính toán như nào vậy?

Dương Phàm không thể đem chuyện hắn đảm nhiệm Tông chủ Hiển Tông nói cho Thái Bình công chúa biết được, dù sao nàng cũng là người hoàng gia. Thái Bình công chúa biết thế gia đã phản đối mẫu hoàng, hơn nữa chính nàng ta cũng từng có tiếp xúc nhất định với Thế gia, nhưng nàng lại không biết Thế gia có thành lập một tổ chức đặc biệt như thế.

Tổ chức này tồn tại, hiện giờ đối với Hoàng thất Lý Đường mà nói đó là một cánh tay đắc lực, nhưng một khi Hoàng thất Lý Đường trọng chưởng quyền to, cũng có nghĩa là một tổ chức tồn tại như vậy sẽ đem tới sự uy hiếp cực lớn.

Thời kỳ trăng mật qua đi, bất kể ai làm Hoàng đế, đều không thể dễ dàng bỏ qua cho một lực lượng không chịu sự ảnh hưởng của mình, bị chi phối của mình được.

Cho nên Dương Phàm chỉ nói ra kế hoạch mà hắn thiết kế ra, còn căn bản không hề nhắc tới sự tham dự của Thế gia. Hắn còn tỉ mỉ giải thích từng phần kế hoạch cho nàng nghe, Thái Bình công chúa kinh ngạc há to miệng, giật mình nói:
- Huynh làm vậy...không sợ bản thân cũng sẽ bị vùi lấp vào trong đó sao?

Dương Phàm lắc đầu nói:
- Ta đã nghĩ rất rồi, thật ra mặc kệ ta làm như thế nào, ta đều phải đắc tội với thế lực một phương, đều phải hãm sâu trong đó. Đến lúc đó, mục đích chưa đạt, thế lực một phương thẹn quá thành giận liều lĩnh vồ trở lại, nàng cho là Lý Chiêu Đức hoặc là Võ Tam Tư sẽ toàn lực bảo vệ ta sao?

Dương Phàm lạnh lùng cười, trầm giọng nói:
- Vì để Ngự Sử đài khởi dậy, vì để đả kích sự kiêu ngạo bệ vệ của bọn họ, Lý Chiêu Đức có thể ngồi yên nhìn ba vị Tể tướng Tô Vị Đạo, Thôi Nguyên Tống, Trương Tích bỏ tù, lưu đày. Nếu lúc ấy ông ta đồng ý thỏa hiệp, Hầu Tư Chỉ sẽ không chết, ba người này làm điều kiện trao đổi, cũng có thể gột rửa được tội danh, nhưng kết quả thì thế nào?

Dương Phàm thở một hơi dài rồi lại hít sâu vào, chậm rãi nói:
- Trong nội tâm Lý Chiêu Đức là để đạt được mục đích không từ thủ đoạn lãnh huyết. Nàng cảm thấy, lời hứa của ông ta đáng tin sao? Khi ông ta đã đạt được mục đích rồi, ông ta nhất định sẽ giao ta ra, bình ổn lửa giận của người khác đấy!

Thái Bình công chúa khẽ chau hàng lông mày đen nhánh, sắc mặt nghiêm trọng.

Dương Phàm lại nói:
- Về phần Võ Tam Tư, hắn là Hoàng tộc Lục Chu, một ngày nữ đế không đổ, hắn sẽ không sợ hãi, cho nên hắn cậy dựa vào lớn nhất chính là Hoàng đế, căn bản không chú ý chuyện khác. Ngũ khuyển hiệu trung với hắn, nàng thấy hắn có từng bồi dưỡng đào tạo gì đối với Ngũ khuyển không? Hắn vẫn coi ta là môn hạ của hắn, nhưng có từng trợ giúp gì ta không?

Dương Phàm nói:
- Cho nên, hắn sẽ không giao ta ra, nhưng một khi ta bị tấn công, bị các thế lực lớn mạnh vồ đến, hắn cũng sẽ không trợ giúp gì ta cả, hắn vẫn là kẻ có địa vị cao cả, là một Vương gia tự do tự tại, thiếu ta, đối với hắn mà nói, cũng không phải chuyện lớn lao gì.

Dương Phàm vỗ nhè nhẹ lên gò má mềm mại của Thái Bình công chúa, dịu dàng nói:
- Đến lúc đó, nàng sẽ làm gì?

Ánh mắt Thái Bình công chúa sáng long lanh, hai tay nắm chặt hắn, vẻ mặt kiên định nói:
- Ta đương nhiên sẽ toàn lực bảo vệ huynh! Ngươi cũng biết, ta chưa bao giờ ng Lý Chiêu Đức hoặc Võ Tam Tư biến huynh thành chó săn môn hạ, ta đối với huynh ...

- Ta biết! Ta đương nhiên biết!

Dương Phàm thấy nàng nôn nóng, liền vỗ vai trấn an nàng:
- Nhưng, cho dù nàng có thể giữ được ta, thế lực của nàng cũng sẽ bị bại lộ hoàn toàn, nữ hoàng đế tuy là thân nữ nhân làm Đế vương, nhưng lại chưa bao giờ cho phép nữ nhân khác có thế lực lớn như vậy ở trên triều đình, cho dù là nàng cũng không ngoại lệ, đến lúc đó, nàng xử lý thế nào?

Thái Bình công chúa giật mình.

Dương Phàm nghiêm túc nói:
- Nàng có thể bảo vệ ta, ta tin! Nhưng khi đó, ta tất nhiên sẽ bị điều dời chức quan nhàn tản, vĩnh viễn không được ủy thác trọng trách! Mà nàng, cũng sẽ bị xóa sạch toàn bộ thế lực, bất kể là nàng không cam lòng, từ nay về sau chỉ có thể giống Thiên Kim công chúa du sơn ngoạn thủy, ăn uống tiệc rượu chứ không có quyền lực thật sự nữa, nàng sẽ trợ giúp huynh trưởng của ngươi cứu phục Lý Đường như thế nào?

Thái Bình công chúa lo lắng nói:
- Nhưng huynh...

- Ta không có gì cả.

Dương Phàm cười quỷ dị, nói:
- Trong mắt Nữ hoàng đế, ta chính là chó canh cửa của bà ta. Chó canh cửa này giúp bà ta canh hộ viện, nếu sủa khách, bà ta sẽ đá mấy đá, mắng vài câu là xong việc, nếu chó canh cửa này ăn cây táo, rào cây sung, nhận người ta một ít thịt xương, giúp người khác khuân đồ trong nhà bà ta ra, vậy thì là chết đến nơi rồi.

Thái Bình công chúa trầm mặc một lúc lâu, khe khẽ thở dài, nói:
- Nói như thế, dường như thật sự không có biện pháp nào tốt hơn rồi.

Chỉ có điều, sau trận hỗn loạn này, thì phải thu dọn tàn cục như nào? Chúng ta vốn chỉ là muốn tăng thêm một chút vị trí nhỏ nhoi của minh, không ngờ huynh lại đi lối tắt khác, mượn việc này để làm địch thủ suy yếu. Địch thủ suy yếu, chẳng phải là làm lực lượng bản thân mình lớn mạnh lên sao, nhưng nếu từ bỏ ghế trống chức quan ở Nam Cương, chung quy có chút đáng tiếc!

Dương Phàm mỉm cười nói:
- Ai nói ta muốn từ bỏ? Đây chính là phương pháp tìm đường sống trong cõi chết.

Ánh mắt của Thái Bình công chúa lại sáng lên:
- Huynh có tính toán rồi? Huynh định làm thế nào?

Dương Phàm hơi đảo tròng mắt, không trực tiếp trả lời nàng, mà hỏi ngược lại:
- Hiện tại lực lượng bí mật nàng nắm trong tay có nhân vật nào quan trọng? Ý ta chính là lực lượng trong quân đội có chút tác dụng trong triều cơ.

Thái Bình công chúa cảnh giác hỏi:
- Huynh hỏi cái này để làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK