Thập Phương đạo nhân mặc áo đạo sĩ, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt già nua, Tinh Quang lão ni nước da trắng ngần, còn có vị Ma Lặc lão nhân người Hồ bên cạnh, Tiết Hoài Nghĩa phanh ngực ngồi ở trên đầu, Nhạc An Hầu Du Tần Nhiên, Hữu lang trung Hình Bộ Ti Trần Đông, Hữu Bổ Khuyết Viên Tĩnh Cương ngồi bên dưới, đang lớn tiếng cười nói.
Vừa thấy Dương Phàm tới, Tiết Hoài Nghĩa bèn nói:
- Đồ nhi ngoan, tiệc rượu đã bắt đầu, chủ nhân là con sao lại đứng một bên thế kia, mau mau ngồi xuống, trước tiên phạt ba chén.
Dương Phàm cúi người cười nói:
- Sư phụ và ba vị thượng tiên thứ lỗi, Dương Phàm bận nhiều việc, đã thất lễ!
Tịnh Quang lão ni khẽ mỉm cười, khách khí nói với hắn:
- Dương lang trung khách khí rồi, mau, mau, mời ngồi .
Dương Phàm trời sinh rất có duyên với nữ nhân, Tinh Quang lão ni rất vừa mắt với tiểu lang quân tuổi trẻ anh tuấn, nhã nhặn hiểu biết lễ nghĩa này, cho nên mặc dù ba người kết giao với không ít quan to quyền quý nhưng Tinh Quang lão ni vẫn không thèm để ý, nhưng đối với hắn lại vô cùng hòa nhã.
Cái chỗ ngồi trống dưới Tịnh Quang, Thập Phương, Hoài Nghĩa, Ma Lặc là của hắn, Dương Phàm chắp tay với mọi người cười cười, kéo áo ngồi vào vị trí, A Nô cũng giống như những nô bộc khác im lặng quay người đứng bên cạnh khóm hoa.
Yến tiệc có rất nhiều người hầu, đều là những món ăn thường thấy trên bàn tiệc đế quốc đại Chu xa hoa đương thời, như tôm quang minh nướng, hồng la cắt miếng, cự thắng nô, quý phi đỏ, điềm tuyết, ngọc lộ đoàn, tiên nhân loan .... Trước mặt Tĩnh Quang lão ni và Thập Phương đạo nhân chỉ bày món chay, nhưng cũng là mỹ vị có kỹ thuật nấu nướng tinh xảo.
Dương Phàm mượn điền trang của Thái Bình công chúa, mời ba vị tiên sư thưởng xuân, những thức ăn này đều là đầu bếp nổi danh phủ công chúa chế biến. Thập Phương đạo nhân và Tịnh Quang lão ni tuy rằng ba hoa mình có thể không ăn ngũ cốc, ba hoa mình một ngày chỉ ăn một hột cơm không đói, nhưng không có nghĩa là bọn họ ăn không được những thứ khác, đã tham gia yến tiệc, không vì no bụng, chỉ vì thỏa mãn miệng thèm ăn, vẫn có thể ăn một vài món ăn chay còn về phần thịt thì đó là món không thể thiếu trên bàn tiệc .
Trên bàn tiệc không chỉ có bún thịt chế biến từ thịt vai heo, dùng trốn cá chất tơ làm bạch long, ngưu heo ngưu gấu lộc năm loại nguyên liệu ướp, cùng với thông dấm chua kê, cầy hương, thịt chim bìm bịp, thậm chí còn nghé con nướng (lò nóng) hương ngon.
Lệnh cấm tàn sát của Võ Tắc Thiên có ảnh hưởng không lớn đến đám quan lại, bọn họ chỉ giả vờ không chạm đến thịt trong mấy ngày đầu sau khi thánh chỉ ban ra, rồi cuối cùng chứng nào tật nấy, nói đến ảnh hưởng chính là không ăn thịt ở những nơi công cộng, hơn nữa thịt đã trở thành một món buôn lậu, chỉ có đám điêu dân gan to bằng trời mới dám phạm vương pháp đưa thịt vào thành, mà dù giá thịt chỉ tăng lên mấy lần thì đối với bọn họ mà nói chỉ là chín trâu mất một sợi lông, không đáng kể gì.
Nhưng đối với cuộc sống của bách tính, đạo luật này đã gây một tổn thất rất lớn, rất nhiều những tiểu thương trước sống bằng buôn bán thịt nay phải đôn đáo chuyển nghề, thiệt hại rất lớn, những người sống bằng chăn nuôi hoặc săn thú thì đúng là hoàn toàn bị chặt đứt nguồn sống, làm nông phu thì không có đất, làm thợ thì không có tay nghề, một số người không kế sinh nhai phải bán thân, chấp nhận giá rẻ mạt để vào nhà quyền quý làm nô, tự nguyện làm những việc ti tiện, chỉ vì muốn có miếng cơm, bách tính vô cùng oán hận cái lệnh này.
Ba ngày trước Sở Cuồng Ca và Tiểu Đông cô nương thành thân, từ đêm trước Dương Phàm đã kéo một xe ngựa gà vịt heo và một mẻ cá béo cho bọn họ.
Hoa đại nương gả con gái, ngày nhận con rể, trên bàn tiệc lại có cả cá thịt, đây đúng là gia đình tổ chức hôn sự lớn nhất trong thời gian gần đây. Trên đường phố mùi thức ăn chiên xào ngào ngạt, lúc mùi thịt cá tỏa ra khắp nơi không biết có bao nhiêu người thèm đến chảy cả nước miếng.
Bất Lương Soái Hoắc Minh Lôi và phường chính Tô Mặc Hàm ngửi thấy mùi thơm liền chạy đến.
Hoắc Minh Lôi trầm mặt chỉ vào tên đầu bếp đang cầm dao chặt cái thủ lợn trên thớt lớn tiếng quát hỏi:
- Thịt heo này là thế nào? Ai cho phép các ngươi sát sinh?
Phụ bếp mẹ Diện Phiến Nhi cười híp mắt giải thích:
- Thịt heo không phải là do chúng ta giết, cũng không phải mua ở chợ. Buổi tối hôm qua có con sói xuống núi, cắn chết một con heo mập của một nhà dân, chuyện này Nhị Lang và sư phụ hắn Hoài Nghĩa đại sư tận mắt nhìn thấy đấy.
Hoắc Minh Lôi sa sầm mặt, nghiêng mắt nhìn Dương Phàm đang ngồi trên ghế mặc công phục, trầm giọng nói:
- Thịt dê này...
Mẹ Diện Phiến Nhi nói:
- Cũng là con sói đó cắn chết đấy. Không chỉ có heo, dê, còn có kia gà vịt ngỗng, đều là Sói cắn chết đấy.
Tô phường chính chỉ con cá vừa nhấc qua mỡ hỏi:
- Còn con cá kia?
Diện Phiến Nhi vòng lên từ sau lưng mẹ, nghịch ngợm mà đáp :
- Cũng là Sói cắn chết đấy.
Những người tham gia tiệc lập tức cất tiếng cười lớn, nhưng Hoắc Minh Lôi và Tô Mặc Hàm dường như lại không cảm thấy cách nói này có gì đáng cười, hai người nghiêm túc gật đầu, chuyển từ giận sang vui nói:
- Nếu đã là sói cắn chết vậy là không có chuyện sát sinh rồi, hầm lên ăn cũng là điều đương nhiên.
Sau đó hai người liền lấy tiền mừng đưa cho Hoa đại nương, chảy nước miếng ngồi cùng bàn với Dương Phàm, vừa chờ ăn cơm, vừa nịnh nọt.
Bọn họ làm sao mà không biết sói cắn chết cá là chuyện quá hoang đường .
Nhưng Diện Phiến Nhi nói vậy, bọn họ liền tin như vậy, nàng nói như vậy là phương pháp mà lão bách tính dùng để phát tiết sự bất mãn của mình, dám giận nhưng không dám nói, hai tên tiểu quan “ rất ngu ngốc” bị lừa gạt này cũng là muốn bày tỏ sự bất mãn của mình đối với cái lệnh vô lí hoang đường đó, cái mệnh lệnh hoang đường đó đương nhiên cũng phải dùng cái thái độ như vậy tiếp nhận rồi.
Nhưng ở đây tất cả đã có Dương Phàm chống lưng, có sư phụ của Dương Phàm là đại hòa thượng không nói đạo lí trứ danh Hoài Nghĩa, bọn họ mới dám chấm dứt loại kiểm tra qua cái cách nực cười như vậy. Nếu như ở đây không có những nhân vật như vậy, ai dám công khai xúc phạm thánh chỉ chứ?
Chỉ có những giai cấp đặc quyền mới dám thôi.
Những người ngồi trong trang viên xa hoa của Thái Bình công chúa, chính là những giai cấp đặc quyền.
Trong lúc chén tạc chén thù, đáp ứng thỉnh cầu của Hoài Nghĩa đại sư, Thập Phương đạo nhân thể hiện một màn biểu diễn nhỏ, y cắt nhỏ một mảnh vải vụn, nắm bàn tay lại, nắm vải vụn liền trở thành một mảnh lụa trắng nguyên lành như cũ, làm cho Tiết Hoài Nghĩa luôn miệng kêu kỳ lạ.
Bởi vì trò pháp thuật này, chủ đề câu chuyện tự nhiên chuyển đến chuyện phương sĩ tu tiên từ trước đến nay.
Miệng của Hữu Bổ Khuyết Viên Tĩnh Cương có chút thối, theo lí làm y được chức quan như vậy là phải gặp người nói tiếng người, gặp quỷ át cả quỷ, không nên nói những lời phạm húy, nhưng y nói đi nói lại, đều nói kẻ làm ảo thuật đều là lừa bịp, như là Từ Phúc, như là Tân Viên Bình...
Thập Phương đạo nhân và Tịnh Quang lão ni mặt biến sắc cực kỳ khó coi, lão Ma Lặc người Hồ kia không biết những câu chuyện cổ đó, chớp đôi mắt xanh, nhưng lại không cảm thấy bầu không khí có chút thay đổi. Không ai để ý, trước khi Viên Tĩnh Cương nói bừa, Dương Phàm đã lặng lẽ quét một ánh mắt qua.
- Ha ha, Viên bổ khuyết lời ấy sai rồi!
Thấy mặt Thập Phương lão nhân đã biến thành màu gan lợn, chắc chắn sẽ lập tức phát hỏa, Dương Phàm đột nhiên cười nói:
- Nguyên nhân chính là do tiên thuật khó cầu, mà thế gian có ai không hi vọng đắc đạo thành tiên, cho nên có nhiều tiểu nhân thừa dịp mà vào. Thực ra tiên nhân chân chính vẫn có.
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Nói thí dụ như, Quảng Thành tử tiên nhân trong thời đại của Hoàng Đế hưởng thọ 1200 năm tuổi, sách sử có ghi đó nha. Lại nói, trong thời kỳ Hán Văn Đế có Hà Thượng trượng nhân hưởng thọ 1700 năm, đắc đạo phi thiên ở Thiên Đài sơn
Dương Phàm vừa nói như vậy, sắc mặt Thập Phương đạo nhân và Tịnh Quang lão ni liền nhìn khá hơn, âm thầm ngẫm nghĩ một chút, chính mình chính là tiên nhân thân phân, thật sự không đáng cùng một phàm phu tục tử như Viên Tĩnh Cương chấp nhặt, vẻ mặt tươi cười, gật đầu tán thành với Dương Phàm.
Dương Phàm lại nói:
- Nói về Từ Phúc, Tân Viên Bình, sở dĩ bọn họ thực hiện được, cũng không phải là có bản lĩnh cao minh, mà là Hoàng đế lòng tham không đáy, thấy lợi thì tối mắt. Tỷ như Thủy hoàng đế thống nhất chữ viết, xa đồng quỹ , thống nhất thiên hạ, có công lao lớn mà vẫn có tham vọng, mơ tưởng trường sinh, mới bị Từ Phúc lợi dụng.
Tuy nhiên, Từ Phúc cũng coi như là một kẻ sĩ có trí tuệ, lấy cớ phải viễn dương rời bến, vì Thủy hoàng đế tìm thuốc trường sinh bất lão, cuối cùng bỏ trốn mất dạng, dẫn năm trăm đồng nam năm trăm đồng nữ, tiêu dao khoái hoạt, tự lập một phương. Mà Tân Viên Bình thì ngu xuẩn hơn, y tìm người khắc trên một cái chén ngọc bốn chữ "Nhân chủ diên thọ” nói là tiên nhân tặng cho Văn Đế .
Nghĩ Hán Văn Đế cũng là một hào kiệt trong các hoàng đế, hiền quân khai sáng văn cảnh, nhưng tới lúc tuổi già, cũng nổi lên tham niệm, lúc trước Hà Thượng trượng nhân truyền cho phương pháp trị quốc, lấy việc học tập Hoàng lão mở mang cơ nghiệp đại Hán, điều này đã là đại công đức rồi, nhưng y lại vọng tưởng trường sinh, theo Hà Thượng trượng nhân không cầu được tiên pháp, liền tin Tân Viên Bình, lại tin vào những lời hàm hồ không chút nghi ngờ.
Tân Viên Bình được rất nhiều lợi lộc, nếu sớm rời khỏi, nghĩ cũng có thể như Từ Phúc được yên bình sống đến chết già, nhưng y lòng tham không đáy, bởi thế mà bị Thừa tướng Trương Thương và Diên úy Trương Thích Chi giám sát hành động, tra cái chữ trên chén ngọc là do thợ thủ công làm ra, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm chu di tam tộc.
Tịnh quang lão ni và Thập Phương đạo nhân nghe đến đó, sắc mặt lại có chút không tự nhiên.
Dương Phàm giơ chén rượu lên, mỉm cười nói:
- Mà thiên tử triều đình ta và ba vị tiên sư thì không như vậy. Thánh Thiên tử ta lấy thân phận nữ tử mà thành Thiên tử, đây là chuyện chưa từng có, như nữ nhân này làm sao có thể tìm thấy trong nhân gian? Đương nhiên là thần tiên hạ phàm, mà ba vị tiên sư một thân thần thông chúng ta cũng là tận mắt nhìn thấy, đây mới thực là thần tiên, như Quảng Thành tử, Hà Thượng trương nhân độc nhất vô nhị!
Ma Lặc mừng rỡ, liên tục gật đầu nói:
- Dương lang trung, ngươi đúng là người có kiến thức sâu rộng .
Tịnh Quang lão ni và Thập Phương đạo nhân sắc mặt khôi phục vẻ thoải mái, chỉ có điều Thập Phương đạo nhân ánh mắt bỗng nhiên trở lên hoảng hốt, dường như bởi vì những lời của Dương Phàm, ngầm nghĩ ra điều gì.
Dương Phàm thấy phản ứng của y , trong lòng mừng thầm:
- Đạo này nhân cũng không ngu xuẩn, xem bộ dáng này, quả nhiên bị một lời của ta mà thay đổi, noi theo tâm tư Từ Phúc. Hắc! Chỉ sợ ngươi không biết sống chết, nếu đã thay đổi tâm tư, sẽ không e ngại tác dụng của ngươi với ta. Mà tên Khương công tử trốn ở trong khe cống ngầm giả thần giả quỷ kia e là thế nào cũng sẽ không nghĩ tới ta muốn dùng một kẻ giả thần giả thánh để đối phó y
Lúc này, chợt ở sau lùm cây có tiếng ngựa hí dài, , vó ngựa gấp gáp, làm rụng mấy cánh hoa, ngay sau đó một người mặc trang phục Hình bộ xoay người xuống ngựa, chạy đến trước mặt Dương Phàm nói nhỏ vài câu, sắc mặt Dương Phàm lập tức biến đổi.