Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Bình Công Chúa nói ra những lời này cũng không hề kiên quyết, vì trong lòng nàng biết rõ chuyện sinh tử của những người này không do nàng quyết định, cũng không phải do Võ Du Kỵ quyết định. Võ Du Kỵ ngập ngừng nói:

- Công chúa điện hạ, chuyện này... Mạt tướng không quyết định được.

Thái Bình Công Chúa cơ thể run lên, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Ta biết! Ngươi hãy tạm hoãn hành hình, để ta đi gặp Thiên Hậu.

Võ Du Kỵ nhẹ nhàng thở ra nói:

- Mạt tướng tuân mệnh!

Lý Quy vừa nghe, liền lùi ra ngoài, nói với giọng lạnh lùng:

- Đây là chuyện đại sự của Triều đình, Công chúa Điện hạ có quyền gì mà can thiệp? Võ Tướng Quân, đây là ý chỉ của Thiên Hậu, ngươi dám không tuân theo?

Thái Bình Công Chúa nhìn cách ăn mặt của hắn cau mày hỏi:

- Ngươi là người của ai?

Lý Quy vỗ ngực một cái, cao giọng đáp:

- Võ thân là Lý Quy, bái kiến Thái Bình Công Chúa!

Đôi mắt phượng của Thái Bình Công Chúa trợn lên, bên miệng nhếch lên một tia cười lạnh, khẽ vuốt cằm nói:

- Tốt! Quốc gia đại sự, Bổn cung không can thiệp được! Hoàng thất gia sự, Bổn cung cũng không can thiệp được! Còn ngươi là gì mà có thể nhảy vào vung tay múa chân?

Lý Quy giận dữ, nói chống đỡ:

- Công chúa Điện hạ, tiểu nhân chỉ phụng mệnh Võ Tương ...

Hắn vẫn chưa nói hết câu, Thái Bình Công Chúa phất tay áo một cái trầm giọng nói:

- Tên này không biết trên dưới, không coi ai ra gì cả, mau bắt lại cho ta!

Thái Bình Công Chúa ra lệnh một tiếng, hai Kiện Phụ lập tức xông tới, Lý Quy còn muốn phản kháng nhưng hai Kiện Phụ kia là những cao thủ đô vật, nên hắn không thể làm gì được. Hai bên trái phải bắt lấy hắn tựa như diều hâu bắt gà con, thật dễ dàng nắm hắn trong tay. Hai tay hắn trong tay của hai Kiện Phụ to lớn, giống như cây củi khô thông thường phổ biến.

Thái Bình Công Chúa nói:

- Trói hắn lại, bỏ xuống biển cho ta!

Lý Quy bị bắt lại lúc đầu không sợ, nhưng nghe những lời này không khỏi hoảng hốt cả kinh nói:

- Thái Bình Công Chúa ! Ta là người của Võ Tương đại nhân, ngươi dám giết ta sao?

Thái Bình Công Chúa cười lạnh lùng nhìn Võ Du Kỵ nói:

- Bổn cung đi gặp Thiên Hậu, Võ Tướng quân xin chờ một chút!

Võ Du Kỵ vội nói:

- Võ Du Kỵ sẽ chờ tin tức tốt lành của Công chúa.

Thái Bình Công chúa phất tay đi nhanh. Bên cạnh, hai Kiện Phu bịt miệng Lý Quy, lấy lụa trắng làm dây thừng trói hắn thật chặt, những người ấy sợ hắn vào nước sẽ không chìm được nên cột thêm vào ngực hắn một hòn đá thật chặt. Đằng kia Thái Bình Công chúa rời thuyền lên bờ, còn ở đây buộc Lý Quy thật chắc rồi đem hắn ném xuống sông.

Tiếng "Thình thình" vang lên, bọt nước bắn lên tung té, hắn bị trói với tảng đá lớn tạo thành dạng của đứa trẻ nhanh chóng chìm nghỉm trong nước. Nơi hắn bị ném xuống sóng gợn lên nhộn nhịp, bọt nước cũng tung lên trắng xóa.

Võ Tắc Thiên trở lại Hậu cung, nữ nhi kháng lệnh nàng cực kỳ phẫn nộ, nhưng một khi nàng đã quyết định không ai có thể thay đổi. Có lẽ nàng không phải là người tài giỏi gì, nên nàng cần phải chinh phục ý chí của người khác theo ý nàng, nhưng đây là chuyện cũ rồi.

Mấy chục năm nay không có ai không tuân theo ý của nàng. Vào thời nàng là Hoàng hậu, Cao Tông và Thượng quan mưu đồ định bí mật phế hậu. Nàng nhận được tin tức liền đến cung điện của Hoàng đế lớn tiếng chất vấn Cao Tông tại sao lại phế hậu, nàng phạm tội gì. Lúc ấy dù thái độ của nàng cứng rắn, mạnh mẽ nhưng trong lòng rất hoảng sợ. Lúc ấy nếu Cao Tông kiên quyết phế hậu, thì nàng không khỏi kết cục bị giam trong lãnh cung.

Nhưng Cao Tông yếu đuối hơn nàng tưởng tượng nhiều. Ông hoảng hốt một mực phủ nhận, đỏ măn tía tai đổ hết mọi tội lỗi lên người thượng quan. Từ đó trở đi nàng ý thức được nên làm như thế nào để có được thế lực hùng mạnh. Bắt đầu từ đó trở đi, nàng có ý đồ khống chế Hoàng đế trong tay để tăng thêm quyền lực.

Giờ đây, nàng không cần xem sắc mặt của ai cả, cũng không muốn ai thay đổi tâm tính của nàng mặc dù đó là con gái của nàng.

Võ Tắc Thiên trở lại cung điện, cảm xúc trở lại bình thường. Công chúa Thiên Kim thấy hai mẹ con ai cũng nóng tính trong lòng nàng cảm thấy vô cùng hối hận. Nàng thấy Võ Thừa Tự có nhiều điểm tốt nên nhất thời thấy lợi tối mắt liền đứng ra giật dây. Nhưng nàng không nghĩ Thái Bình Công chúa lại kịch liệt phản đối như thế! Trong lòng lại sợ Võ hậu bức bách nữ nhi phải theo ý nàng lấy Võ Thừa Tự, lại sợ Thái Bình Công chúa bị bức bách sau đó sẽ oán giận nàng, trong lòng càng nghĩ càng buồn.

Một lát sau, Thượng Quan Uyển Nhi đưa tin đến nói Thái Bình Công chúa tức giận đã rời khỏi đây, Công chúa Thiên Kim càng thêm sợ hãi. Nàng ở cạnh Võ Tắc Thiên nên không dám nói năng lung tung, chỉ khuyên giải an ủi Võ Tắc Thiên mấy câu, vừa nghĩ không biết nên làm gì để việc này trở lại như cũ. Về mọi mặt, nàng không muốn đắc tội chỉ chưa nghĩ ra được cách chu toàn thôi. Bỗng nhiên Đoàn Nhi vội vàng tiến vào hướng Võ Tắc Thiên bẩm báo:

- Thiên hậu, Thái Bình Công chúa cầu kiến.

Võ Tắc Thiên và Công chúa Thiên Kim đều ngẩn ra, Võ Tắc Thiên ngạc nhiên nói:

- Nó vừa tức giận quay về thành, sao lại đến đây gặp trẫm? Tính tình con nha đầu này....

Công chúa Thiên Kim liền khẩn trương nói:

- Chắc là Thái Bình Công chúa hồi tâm chuyển ý, đã suy nghĩ thông suốt không chừng. Thiên Hậu mau cho gọi vào để nghe Thái Bình nói gì.

Võ Tắc Thiên gật gật đầu, ra lệnh:

- Cho gọi Công chúa vào!

Chỉ một lát sau, Thái Bình Công chúa đi vào đến phòng, Võ Tắc Thiên trầm mặt hừ lên một tiếng, lạnh lùng nói:

- Ngươi trưởng thành rồi, đủ lông đủ cánh rồi nên mới nói mẹ mình như thế! Nếu trở về Lạc Dương rồi tại sao lại quay rại...

Thái Bình Công chúa nói:

- Mẫu Hậu, Nữ nhân quay lại vì việc của Tuân Vương.

Sắc mặt Võ Tắc Thiên trầm xuống nói:

- Tuân Vương? Việc của Tuân Vương thì có liên quan gì đến ngươi?

Thái Bình Công chúa quỳ xuống nói một cách buồn bã:

- Mẫu hậu, nữ nhi đi giữa đường gặp được tàu áp giải Tuân Vương đến, gần tạm dịch Long Môn. Cha con Tuân Vương bị thắt cổ chết ở đầu thuyền, nhìn vô cùng thê thảm. Mẫu hậu, nữ nhi đến lúc đó Tuân Vương cùng chín người con trai đều bị thắt cổ chết, hiện giờ chỉ còn bốn đứa con nhỏ. Xin Mẫu hậu khai ân, xóa tội chết cho chúng nó.

Võ Tắc Thiên trầm giọng nói:

- Tuân Vương mưu phản, tội không thể xóa bỏ được! Chuyện quốc gia đại sự, ngươi là con gái không được hỏi đến!

Thái Bình Công chúa cười buồn bã, nàng đã sớm dự đoán được phản ứng của Mâu hậu. Lúc trước, nàng cầu xin đặc xá cho trượng phu của nàng, mẫu thân còn không đồng ý thì giờ đây làm sao có thể buông tha tính mạng cho Tuân Vương, cô chỉ ôm kỳ vọng một tia ảo tưởng vậy mà nàng còn muốn đến cầu xin.

Nếu mẫu hậu có thể bị nữ nhân lay động tâm ý, thì người không phải là người nữa.

Thái Bình Công chúa hít một hơi thật dài ngẩng đầu nói:

- Mẫu hậu! Tuân Vương cùng chín người con bị thắt cổ chỉ còn lại bốn đứa bé nhỏ thôi, trong đó đứa lớn chưa tới mười tuổi. Cho dù Tuân Vương có mưu phản thì đứa bé mười tuổi làm sao có thể tham dự được? Cầu mẫu thân đặc xá cho bọn họ tội chết. Nếu mẫu thân đồng ý, nữ nhi....nguyện làm vợ Võ gia!

Võ Tắc Thiên chăm chú nhìn Thái Bình Công chúa thật lâu, hai hàng chân mày hơi nhếch lên, khóe môi nhếch lên mỉm cười, nói với Đoàn Nhi:

- Ngươi đi truyền ý chỉ của Trẫm, Tuân Vương cùng chín người con bị chết cho người lo mai táng! Phi tần, nữ nhân tất cả đều sung là nô lệ trong cung, còn bốn đứa nhỏ...

Võ Tắc Thiên hơi trầm ngâm một chút nói:

- Tất cả đều sung quân Lĩnh Nam Lôi Châu, được quan phủ địa phương trông giữ!

Đoàn Nhi "Vâng" một tiếng lùi lùi đi xuống.

Tuân Vương Lý Tố Tiết cùng Lý Anh, Lý Uyển, Lý Ki, Lý Dịch và chín người con đã chết, thân thể bị vùi lấp tùy tiện, chỉ còn lại bốn đứa con là Lý Lâm, Lý Quán, Lý Cầu, Lý Khâm Cổ được Thái Bình Công chúa lấy hôn sự ra trao đổi, vừa được đặc xá không chết, đưa về trường cấm Lôi Châu.

Võ Tắc Thiên ra lệnh xong nhìn Thái Bình Công chúa khẽ mỉm cười nói:

- Con gái, đứng lên đi. Ta muốn gả con vào Võ gia cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Con đã thủ tiết một năm rồi chẳng lẽ muốn thủ tiết cả đời sao? Ha ha, vừa đúng lúc Thiên Kim làm mai mối, mới có được hôn sự cho con.

Thái Bình Công chúa thấy Võ Tắc Thiên vẻ mặt ôn hòa nói hai từ "Con gái" nhưng trong lòng lại cảm thấy ớn lạnh , còn có có một sự bi ai khôn cùng, đây là vì tình mẹ con ư? Nhưng thực chất lại dùng lợi ích để trao đổi chuyện hôn sự, xem quyền lực và lợi ích trước mặt là trên hết, thật là một sự đả kích đến mức nào?

Công chúa Thiên Kim thấy sự tình biến chuyển tốt, không khỏi mở cờ trong bụng khẩn trương nói:

- Hoàng thất chúng ta lâu rồi không có việc gì vui cả, Thái Bình Công chúa xuất giá đây chính là việc vô cùng vui mừng nhất là sánh cùng Võ Tương. Đây là một đôi trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, đúng là một đôi trời sinh.

Thái Bình Công chúa trong lòng vô cùng hận Thiên Kim, nhìn nàng ấy bằng ánh mắt lạnh lùng nói:

- Ai nói ta muốn gả cho Võ Thừa Tự hả?

Nghe những lời nói này, Võ Tắc Thiên và Công chúa Thiên Kim đều ngẩn người ra, Võ Tắc Thiên cả giận nói:

- Lệnh Nguyệt, ngươi muốn đổi ý sao?

Thái Bình Công chúa ngang nhiên nói:

- Nhi nữ nói ra được thì sẽ làm được, đổi là đổi thế nào? Huống chi, Mẫu hậu đã quyết định, nhi nữ đổi ý được sao? Tuy nhiên, nữ nhi sẽ làm vợ của Võ gia, nhưng không đồng ý sẽ gả cho Võ Thừa Tự.

Võ Tắc Thiên ngạc nhiên nói:

- Không lấy Võ Thừa Tự thì lấy ai?

Ánh mắt Thái Bình Công chúa chợt lóe lên nói:

- Võ Du Kỵ!

Công chúa Thiên Kim nghe được miệng mồm há hốc, Võ Tắc Thiên ngẫm nghĩ một chút nói:

- Du Kỵ? Ah..Đứa trẻ kia, trẫm nhớ ra rồi. Nếu trẫm không lầm, Du Kỵ có thê tử rồi đấy.

Công chúa Thiên Kim biết Thái Bình Công chúa hận mình, lúc này bất chấp khẩn trương nói:

- Đúng vậy thưa Công Chúa, Võ Du Kỵ có thê tử còn khỏe mạnh, hơn nữa tình cảm vợ chồng rất tốt đẹp, làm sao có thể...

Thái Bình Công chúa không để ý đến Thiên Kim, chỉ nhìn Võ Tắc Thiên nói:

- Nhi nữ đồng ý làm vợ Võ gia. Tuy nhiên, nhi nữ chỉ muốn được gả cho Võ Du Kỵ! Mẫu hậu, đây chỉ là tâm nguyện nhỏ nhoi của con, người cũng không thực hiện được sao?

Võ Tắc Thiên hơi nhíu mày nói:

- Hắn đã có thê tử rồi.

Thái Bình Công chúa khẽ mỉm cười, cười một cách thê lương, nói có vẻ trách móc:

- Kìa, mẫu thân không làm được ư, người có thể bức bách con gái của mình mà không thể bức bách được Võ Du Kỵ cưới sao?

Nàng lại lạnh lùng nhìn Công chúa Thiên Kim liếc một cái, khẽ vuốt cằm quay người lui ra ngoài.

Công chúa Thiên Kim vẻ mặt lo sợ không yên nhìn Võ Tắc Thiên mà nói:

- Thiên Hậu.

Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lát, đột nhiên cất tiếng cười thật to:

- Ha ha ha! Được! Được! Không hổ danh là con gái của trẫm, ha ha ha.... Lệnh Nguyệt, đứa nhỏ này tính cách thật là giống trẫm!

Công chúa Thiên Kim liên kêu lên:

- Thiên Hậu?

Võ Tắc Thiên cười thêm một chút nói:

- Cứ như vậy đi! Trẫm cũng nên làm theo ý nó, mang nó... Gả cho Võ Du Kỵ, tốt lắm!

Công chúa Thiên Kim không hiểu gì cả nói:

- Nhưng Võ Du Kỵ có thê tử rồi mà?

Võ Tắc Thiên thản nhiên nheo mắt nhìn nàng, Công chúa Thiên Kim nhất thời phát lên cảm giác run sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK