Ike Hioso chờ Numabuchi Kiichiro uống đủ mới khởi động xe: "Để báo đáp việc tao đã mời mày ăn cơm, khi cảnh sát hỏi thông tin về ngoại hình của tao, mày có thể giữ bí mật không?"
Numabuchi Kiichiro cầm chai nước suối bằng hai tay, nét mặt đờ đẫn, lặng thinh không nói gì.
Ike Hioso cũng không trông cậy vào Numabuchi Kiichiro đồng ý, hắn lái xe rời khỏi núi Mino.
Hắn không muốn bị tra ra thân phận nhanh như vậy, bởi vì lo lắng bệnh sử tâm thần sẽ tước mất quyền lợi săn tiền thưởng.
Nhưng chỉ cần hắn thể hiện ra mình có đầy đủ năng lực khiến đối phương cảm thấy so với những hỗ trợ cho công việc của bọn họ, "vấn đề nhỏ" kia có thể chấp nhận được.
Tuy săn tiền thưởng là hành vi cá nhân, dù đối phương không cho phép thì hắn vẫn có thể tự mình làm, nhưng phía chính phủ mới là khách hàng lớn nhất...
...
Hai giờ ba mươi sáu phút chiều.
Nhân viên trực điện thoại của trụ sở cảnh sát tỉnh Osaka nhận được một cuộc gọi kỳ lạ.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam trầm khàn: "Xin chào, hàng chuyển phát nhanh của bạn đã tới cổng trụ sở cảnh sát, xin hãy ra nhận hàng."
"Gì cơ?" Nhân viên trực điện thoại ngơ ngác.
Nhưng đối phương đã cúp máy.
"Sao thế?"
"Tôi nhận được một cuộc gọi kỳ lạ, nói là hàng chuyển phát nhanh của tôi đã được đưa tới cổng trụ sở cảnh sát..."
"Cô đặt hàng mà lại gửi đến trụ sở cảnh sát ư?"
"Không phải, tôi có đặt cái gì đâu... Hơn nữa, tôi nhận cuộc gọi từ đường dây nóng của trụ sở cảnh sát chứ không phải số điện thoại cá nhân."
"Đâu thể nào gọi nhầm được? Vả lại đối phương nói là cổng trụ sở cảnh sát..."
"Tóm lại là cứ ra ngoài xem sao!"
Một đồng nghiệp đi cùng cô nhân viên trực điện thoại xuống dưới tầng, vừa liếc nhìn đã chú ý tới một cái thùng carton cao bằng nửa người đặt dưới một gốc cây ven đường bên ngoài tòa nhà.
Họ vừa liếc nhìn đã chú ý tới nó bởi vì mặt trên của thùng carton còn dán một tờ giấy, trên tờ giấy viết chữ rất to.
[Hàng chuyển phát nhanh là vật sống, vui lòng cầm nhẹ đặt khẽ, cấm mở thùng bằng bạo lực."
Trên đường cái cách đó không xa, Ike Hioso lẳng lặng ngồi trên xe quan sát. Thấy có cảnh sát đi ra nhận "hàng", hắn tỏ ý hài lòng.
May mà họ không coi cuộc gọi của hắn là trò đùa ác ý, nếu không mấy phút nữa hắn lại phải gọi lại.
Tuy nhiên vẫn xảy ra chút rắc rối nhỏ.
Hai nhân viên cảnh sát nhìn cái thùng to, cả hai ăn ý không tùy tiện mở thùng mà gọi cho đội viên của đội chống bạo động.
Một nhóm cảnh sát cẩn thận mở thùng ra, tức thì nhìn thấy Numabuchi Kiichiro bị trói thành bánh chưng ngồi trong thùng với vẻ mặt đờ đẫn.
Trên người Numabuchi Kiichiro còn dán một mảnh giấy nhớ: [Tôi, tội phạm truy nã, Numabuchi Kiichiro.]
Một đám cảnh sát im lặng giây lát, sau đó vội vàng lôi Numabuchi Kiichiro ra, đưa về đồn.
Ike Hioso nhìn theo Numabuchi Kiichiro đi vào cổng trụ sở cảnh sát mới dời mắt, lái xe rời đi.
May mà Numabuchi Kiichiro và đám cảnh sát kia khá thông minh, không xảy ra tình huống "chạy trốn lần hai".
Hai mươi phút sau khi hàng chuyển phát nhanh... à không, Numabuchi Kiichiro được đưa tới trụ sở cảnh sát, đối phương đã hoàn thành chuyển khoản.
Ba triệu năm trăm nghìn yên.
Tương đương khoảng hai trăm hai mươi nhân dân tệ.
Kiếp trước, hạn mức tiền thưởng truy nã trong nước cao nhất là một trăm nghìn tệ, thưởng cho việc cung cấp tin tức giúp bắt được tội phạm truy nã.
Kết hợp với mức độ nguy hiểm của Numabuchi Kiichiro, xem như định giá khá ổn. Xét theo thu nhập của các nghề nghiệp tại Nhật Bản thì số tiền thưởng này tương đương với thu nhập một năm của dân làm công bình thường.
…
Trước tiên Ike Hioso đi trả xe. Sau khi hắn trả năm nghìn yên tiền xe, ông chủ cười híp mắt tiễn khách.
Một con mèo hoa trong tiệm lười biếng kêu meo meo meo, lập tức thu hút ông chủ cười híp mắt xoa đầu nó.
Ike Hioso liếc nhìn: "Bình thường mèo nhà chú đều ăn cá khô sao?"
"Hả?" Ông chủ kinh ngạc: "Sao cậu biết?"
"Cháu học ngành Thú y. Lông của con mèo này rất đẹp, cháu đoán là hàng ngày nó được ăn cá khô nhỏ với số lượng hợp lý."
Ike Hioso đáp qua loa, lại trò chuyện với ông chủ thêm vài câu, sau đó mượn cớ có việc bận để chấm dứt đề tài, xoay người rời đi.
Quả thật hắn là sinh viên khoa Thú y trường Đại học Tokyo. Sau khi nhập học, hắn vẫn còn bảo lưu học bạ. Tuy nhiên, lúc nãy hắn nói mình biết nhờ màu lông hoàn toàn là chém gió.
Con mèo hoa kia trông như đang làm nũng, nhưng thật ra nó nói là...
"Lão béo keo kiệt, mỗi ngày kiếm được nhiều tiền như vậy mà không mua cá sống cho ông, ngày nào cũng cá khô cá khô miết..."
Đúng vậy... "huyễn thính" lại xuất hiện.
Tuy nhiên, căn cứ vào những gì Ike Hioso xác nhận trong hơn một tháng qua, hắn có thể khẳng định đây không phải là huyễn thính.
Những gì các con vật, thực vật kia nói đều là sự thật.
Ví dụ, cây to trong sân của bệnh viện nói về lịch sử phát triển của bệnh viện, tính cách của bác sĩ nào đó, bí mật của ai đó... hắn đều âm thầm kiểm chứng, tất cả đều là sự thật.
Lúc hắn kiểm chứng, bác sĩ Fukuyama Chiaki đã phát hiện ra và tìm hắn trò chuyện. Ban đầu Ike Hioso cố gắng giải quyết vấn đề thông qua trò chuyện trao đổi, nhưng bác sĩ Fukuyama Chiaki lại phán đoán là... hoang tưởng, huyễn thính.
Rõ ràng là trước đây hắn không biết tí gì về bệnh viện này, sao có thể tưởng tượng ra những chuyện đáng lẽ hắn không biết?
Về vấn đề này, bác sĩ Fukuyama Chiaki giải thích là: Thật ra đó là những chuyện cậu biết hoặc quan sát được trong tiềm thức. Chẳng qua là trong trạng thái bình thường, cậu không nhớ hoặc là không nhận ra mà thôi. Khi gặp huyễn thính, tiềm thức phản ánh lại những gì mà cậu biết..."
Bla bla...
Tóm lại là không có siêu năng lực. Đây không phải là động thực vật đang nói chuyện, mà là cậu hoang tưởng! Bệnh của cậu không nhẹ, tôi phải giúp cậu nhận thức được và tiếp thu điều này!