Nét mặt của thợ làm vườn Tabata Katsuo làm Kojima Genta sợ hãi.
"Ôi, tôi xin lỗi!" Tiến sĩ Agasa vội vàng giải thích: "Chúng tôi trùng hợp đi ngang qua nơi này, thấy có một tòa lâu đài nguy nga nên chúng tôi muốn đến xem. Chẳng hay chúng tôi có thể vào tham quan một lát hay không?"
"Về đi!" Tabata Katsuo vẫn gắt gỏng: "Nơi này không chào đón người ngoài!"
"Có chuyện gì vậy?" Chú Mamiya Mitsuru đi tới, ngơ ngác hỏi.
Mitsuhiko không nhịn được nói thầm: "Sắc mặt chú ấy tiều tụy ghê..."
"Ừ." Ayumi gật đầu.
Mamiya Mitsuru với đôi mắt thâm quầng, sắc mặt nhợt nhạt: "..."
Trẻ con hạnh phúc thật đấy, không có nhiều sầu não.
Ngày Kuroba Kaito rời đi, chú Mamiya Mitsuru còn cảm thấy may mắn, thầm nghĩ cuộc sống có lẽ... chắc là... có thể sẽ bình thường hơn một chút.
Ai ngờ hai thanh niên đã hứa là sẽ gọi điện thoại về, nhưng cuối cùng không gọi một cuộc điện thoại nào. Ngược lại, bác sĩ Fukuyama bên Bệnh viện Aoyama số 4 đã gọi điện đến hỏi thăm tình hình của Ike Hioso, còn hỏi rất chi tiết. Trong khoảng thời gian này chú Mamiya Mitsuru bịa chuyện quá nhiều, sắp mắc chứng hoang tưởng đến nơi.
Tới khi Ike Hioso trở về, cả lâu đài không được yên ổn. Rắn trườn khắp nơi, người thì chẳng nói chẳng rằng.
Hai ngày nay, chú Mamiya Mitsuru và Ike Hioso chỉ nói với nhau mấy câu:
"Sao hôm nay cháu không nói gì?"
"Hôm trước đi chơi cháu nói quá nhiều nên mấy ngày nay không muốn nói chuyện."
"Khụ, ngày nào con rắn kia cũng trườn lung tung khắp lâu đài..."
"Nó kiếm thức ăn đấy ạ. Hamster sống trong tự nhiên phải chạy ít nhất hơn hai mươi kilomet một ngày. Mấy con hamster của cháu sống trong lồng nhỏ hẹp, không được vận động đầy đủ. Chúng sẽ ngột ngạt bồn chồn, cắn người, cắn lồng, khó chăm sóc. Về lâu về dài còn ảnh hưởng tới hương vị."
"..."
"Nhưng cháu sẽ dặn dò Hiaka đừng dọa người khác."
"Vậy thì tốt rồi..."
"Sau này cháu gây ra rắc rối gì cho mọi người hoặc là có gì bất tiện, thì chú cứ nói với cháu."
"Hix, được."
Thái độ rất tốt, nhưng gương mặt lạnh lùng và đôi mắt vô cảm hệt như mắt rắn kia khiến chú Mamiya Mitsuru đôi khi muốn nêu ý kiến nhưng không nói nên lời.
Mấy ngày nay ông ta vẫn luôn băn khoăn có nên rời khỏi đây hay không, nhưng lại tiếc vật báu trong lâu đài, đồng thời suy nghĩ nên giao tiếp với Ike Hioso như thế nào, lần sau lừa gạt vị bác sĩ kia ra sao. Quá nhiều vấn đề, nhức đầu khủng khiếp!
Mamiya Mitsuru lo nghĩ, Mamiya Mitsuru mất ngủ...
"Ông chủ! Lúc nãy thằng nhóc còn cần vận động hơn cả hamster này chưa chào hỏi gì đã tự tiện leo cổng vào." Thợ làm vườn Tabata Katsuo lại chỉ vào tiến sĩ Agasa: "Ông già mặt ngơ kia còn nói muốn vào trong tham quan..."
"Mặt ngơ?" Tiến sĩ Agasa hậm hực phản phác: "Gì vậy trời, tôi là nhà khoa học đó!"
Kojima Genta lẩm bẩm: "Còn nữa, cần vận động hơn cả hamster là sao?"
"Ý của ông ấy là cháu cần một con rắn... Không, cái này không quan trọng." Chú Mamiya Mitsuru tỉnh táo lại, bước lên mấy bước nhìn tiến sĩ Agasa bằng đôi mắt sáng ngời: "Anh là nhà khoa học sao?"
Tiến sĩ Agasa tự giới thiệu: "Tôi là Agasa Hiroshi, một nhà phát minh khá nổi tiếng."
"Nói vậy thì chắc hẳn IQ của anh cao hơn người bình thường rất nhiều nhỉ?" Chú Mamiya Mitsuru cảm thấy mình đã gặp được cứu tinh, tinh thần phấn chấn hẳn ra: "Mời mọi người vào trong! À đúng rồi, giờ không còn sớm, mấy bác cháu có muốn ở lại đây một đêm không?"
"Ôi, được thế thì còn gì bằng!" Agasa Hiroshi vội đáp.
Tiến sĩ Agasa và đội thám tử nhí đi vào sân, thợ làm vườn Tabata Katsuo dẫn họ đi tham quan và giới thiệu về lâu đài.
"... Nhưng cậu Takahito và ông Mitsuru vẫn ở lại lâu đài từ đó đến giờ, như thể có cái gì đó níu kéo họ vậy..." Tabata Katsuo ngước mắt nhìn Ike Hioso mặc đồ thể thao màu đen, im lặng đứng ở cửa, sau đó chủ động giới thiệu: "Chào cậu Ike! Đây là ông Agasa Hiroshi, người bạn nhà khoa học của ông chủ. Hôm nay ông ấy dẫn theo mấy bạn nhỏ ghé thăm."
Ike?
Họ này hiếm gặp...
Nét mặt Conan thoáng cứng đờ. Cậu từ từ ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy một người quen mà mình mới gặp mấy ngày trước. Cậu bất giác quay sang nhìn Haibara Ai.
Nếu người này đang điều tra cậu thì chắc chắn sẽ xuất hiện xung quanh cậu... Lúc nãy Haibara đã nói như vậy phải không?
Haibara Ai cũng không ngờ mình lại gặp Ike Hioso ở đây. Cô thoáng sửng sốt, nhưng vẫn bình tĩnh đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của Conan.
Mặc dù buổi dã ngoại hôm nay đã được quyết định trước, nhưng họ lạc đường đến đây hoàn toàn là ngoài ý muốn, nào ai đoán trước được. Gặp nhau chỉ là tình cờ mà thôi.
Conan cũng biết vậy, nhưng vẫn thầm cười khổ trong lòng. Haibara đúng là miệng quạ, nói bừa thôi mà cũng chạm mặt anh chàng này.
"Anh Ike Hioso!" Trong lúc Conan còn đang kinh ngạc, Ayumi đã nhận ra Ike Hioso. Cô bé nở nụ cười vui mừng xen lẫn kinh ngạc, lon ton chạy lên cầu thang: "Sao anh cũng ở đây vậy?"
Ike Hioso nhẹ giọng đáp: "Ayumi đấy à, tạm thời anh sống ở đây."
Thấy Ike Hioso vẫn còn nhớ mình, Ayumi vô cùng vui vẻ: "Lần trước em hỏi chị y tá có thể gặp anh hay không, chị ấy nói trẻ con không được đi một mình. Sau đó mẹ em đồng ý sẽ đưa em đi tìm anh. Nhưng mấy ngày trước em và mẹ tới bệnh viện, bác sĩ nói anh đã xuất viện rồi..."
Conan hãy còn ngơ ngác.
Từ từ, sao Ayumi lại quen Ike Hioso?
Bệnh viện? Tên này mới xuất viện sao?
"Em là Haibara Ai." Haibara Ai cũng bước tới, vẻ mặt bình tĩnh nhưng giọng điệu hơi mất tự nhiên.
Cô biết tên của Ike Hioso, là nhờ Conan nói cho cô sau khi trở về từ buổi họp mặt. Cô cảm thấy dường như những người khác đều biết, chỉ mình cô không biết...
Lẽ nào chàng trai này ghét mình?
Ike Hioso gật đầu: "Vậy thì anh viết đúng tên người nhận trên gói hàng chuyển phát nhanh rồi. Ừm... anh là Ike Hioso."
Nhắc đến hàng chuyển phát nhanh, Haibara Ai hết dỗi ngay tức thì.
Dù sao người ta đi Osaka chơi cũng không quên gửi quà cho mình...
Haibara Ai nghĩ đến đây, giọng nói cũng dịu lại: "Yoshida nói lúc trước anh nằm viện, anh bị bệnh sao?"
"Cứ coi là vậy đi." Ike Hioso bình tĩnh nói: "Bệnh viện Aoyama số 4."
"Aoyama..." Haibara Ai đã nhớ ra Bệnh viện Aoyama số 4 là bệnh viện gì, lập tức hiểu ra vì sao Ike Hioso lại cố ý nói ra tên bệnh viện.
Bệnh viện này... khá đặc biệt.
Conan lại càng ngây ngốc, tất cả manh mối trong đầu đã liên kết thành một sợi dây.
Nếu là Bệnh viện Aoyama số 4, vậy thì hành vi Ike Hioso đánh ngất bạn mình cũng dễ hiểu.
Mà bệnh nhân ở đó có vẻ thần bí, mặt mày lạnh lùng cũng chẳng có gì lạ.
Tức là những điều cậu nghi ngờ trong khoảng thời gian này đều là đa nghi quá sao?
Thấy những người khác đều im lặng, Kojima Genta gãi đầu hỏi: "Mọi người sao thế? Bệnh viện Aoyama số 4 thì làm sao?"
"Khụ." Đầu óc Conan vẫn còn hơi hỗn loạn, nhưng cậu cũng không quên phổ cập kiến thức: "Bệnh viện Aoyama số 4 chỉ nhận những bệnh nhân có vấn đề về tinh thần, tâm lý bất ổn dẫn đến cuộc sống bị ảnh hưởng; những bệnh nhân có hành vi tự làm tổn thương mình hoặc người khác, ví dụ như người mắc bệnh trầm cảm nặng, rối loạn lưỡng cực, tâm thần phân liệt, rối loạn căng thẳng sau sang chấn..."
Hơn nữa, Bệnh viện Aoyama số 4 nổi tiếng là quản lý nghiêm ngặt và có trách nhiệm. Nhập viện nhất định phải kiểm tra, nếu bệnh nhân không cần nằm viện thì bệnh viện tuyệt đối không cho nằm viện, sẽ không cho phép ai lợi dụng sơ hở trà trộn vào. Muốn xuất viện cũng phải được bác sĩ tiến hành kiểm tra tâm lý cho đến khi xác định bệnh tình đã giảm bớt, có thể xuất viện và sinh hoạt bình thường.
Vậy thì càng không có khả năng Ike Hioso là người của tổ chức kia.
Bệnh viện tâm thần không có gì đáng để tính kế cả, không đến mức khiến thành viên tổ chức mạo hiểm trà trộn vào.
Liệu Bệnh viện Aoyama số 4 có vấn đề không?
Lại càng không! Từ khi Bệnh viện Aoyama số 4 được thành lập tới nay, dư luận và danh dự đều rất tốt, hơn sáu mươi năm qua chưa từng xảy ra chuyện gì ảnh hưởng tới danh dự.
Kojima Genta nhìn Ike Hioso, đúng lúc đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn. Cậu nhóc sợ đến nỗi mặt mày tái mét, cuống quít lùi về sau vài bước: "Vậy anh là bệnh nhân tâm thần chứ gì!"
"Genta!" Tiến sĩ Agasa quát to ngắt lời cậu nhóc, nghiêm túc nói: "Bệnh tâm lý cũng giống bệnh trên cơ thể, mắc bệnh rất khó chịu, phải đi gặp bác sĩ điều trị. Chỉ cần uống thuốc và nằm viện nghỉ ngơi điều dưỡng thì sẽ khỏi hẳn. Điều này rất bình thường đúng không? Cơ thể chúng ta sẽ bị bệnh, tâm lý cũng thế, không có gì phải kinh ngạc cả."
Kojima Genta hơi sợ vẻ mặt nghiêm nghị của tiến sĩ Agasa, song cậu nhóc vẫn yếu ớt nói: "Nhưng trong bộ phim mà bố cháu xem, bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần rất đáng sợ..."
"Anh Ike không đáng sợ chút nào! Hôm đó anh ấy còn nhặt bóng cao su giúp Ayumi cơ mà. Hơn nữa..." Ayumi như sắp bật khóc, giọng nói mềm mại: "Hơn nữa, có một hôm tớ ra công viên chơi, lúc đi ngang qua bệnh viện tớ trông thấy anh Ike ngồi một mình dưới gốc cây. Hai tiếng sau tớ về nhà vẫn thấy anh Ike ngồi một mình ở đó. Tớ cảm thấy anh ấy lẻ loi một mình rất cô đơn, không có người thân bên cạnh. Vả lại bị bệnh rất khó chịu, bất kể là bệnh gì..."
"Ayumi à..." Nhất thời Mitsuhiko không biết phải an ủi thế nào.
"Chưa hết đâu, khả năng phá án của anh Ike siêu đỉnh nhé!" Conan gác hai tay sau gáy, giả vờ bâng quơ: "Mấy ngày trước tớ đi cùng chị Ran và chị Sonoko đến một ngôi biệt thự trên núi tuyết chơi thì gặp phải một vụ án mạng. Anh Ike đã phá án đấy, chỉ kém Sherlock Holmes một chút thôi."
"Chỉ kém Sherlock Holmes một chút á?" Mitsuhiko kinh ngạc.
Genta đã hết sợ, ngạc nhiên nói: "Ngay cả Conan cũng nói vậy thì chắc chắn anh Ike rất giỏi!"
Lũ nhóc này...
Ike Hioso cụp mắt. Tiến sĩ Agasa tốt bụng, lũ trẻ cũng đáng yêu. Hắn lên tiếng: "Mọi người vào nhà đi. Như tiến sĩ Agasa đã nói, các em không cần quá sợ hãi, nhưng nếu gặp phải kẻ nguy hiểm thì phải chạy luôn chứ đừng ngốc nghếch đến gần. Không phải bệnh nhân nào cũng giống nhau."
Ba đứa trẻ:
"Bọn em không sợ người xấu đâu nhé!"
"Bởi vì bọn em là..."
"Đội thám tử nhí!"
Ike Hioso đần mặt, trạng thái này quả xứng với danh hiệu "đội thám tử chuyên tìm đường chết".
Mitsuhiko còn không quên bổ sung: "Giống tiểu đội phố Baker trong Sherlock Holmes đó anh, hơn nữa bọn em nhận mọi ủy thác!"
Tiến sĩ Agasa đi phía sau cười ngặt nghẽo như một ông lão mập nặng trăm cân.
Thợ làm vườn Tabata Katsuo cũng bật cười, cảm thấy những buồn bực chất chứa trong thời gian qua đã vơi đi nhiều. Sau khi vào nhà, ông ta giới thiệu bức tranh chân dung treo trên tường và kể một số chuyện liên quan: "Cụ ông là một nhà sử học. Ngày xưa ông Sadaaki ở rể rất kính trọng ông cụ, nhưng bà chủ lại không tán thành, thường xuyên nói với ông Sadaaki..."
"Nó thường nói 'bố em chỉ là phần tử trí thức giỏi ngụy biện mà thôi' phải không?" Không biết bà Mamiya Masuyo đã đẩy xe lăn tới phía sau đám người từ lúc nào.