Hiaka đột nhiên ló đầu ra làm Oyama Wataru giật mình, nhưng ông vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cất tiếng gọi nhân viên: "Chuyển lồng xuống cho cậu chủ Hioso kiểm tra!"
Tài xế và những người chờ ở bên cạnh lập tức hành động.
"Anh bảo họ dừng lại đi!"
"Khoan đã!"
Hiaka và Ike Hioso một trước một sau lên tiếng.
Đám người Oyama Wataru không hiểu ra sao, nhưng vẫn dừng tay.
Ike Hioso lấy điện thoại ra, đi tới một góc giả vờ gọi điện thoại. Hắn hỏi nhỏ: "Sao vậy?"
Những người khác không nghe thấy tiếng của Hiaka, nhưng hắn nghe thấy. Hắn nhận thấy hình như giọng điệu của Hiaka không được vui vẻ cho lắm.
"Chủ nhân, chuột to như vậy tôi không nuốt nổi. Miệng của tôi chỉ há được thế này là cùng..." Hiaka há to miệng làm mẫu cho Ike Hioso xem.
Thấy vậy Oyama Wataru đứng chờ trước xe tải sợ hết hồn: "Cậu chủ Hioso cẩn thận!"
"Đừng lo, không sao đâu." Ike Hioso ngăn cản Oyama Wataru tiến tới, sau đó sầm mặt nói với Hiaka: "Tao biết miệng rắn có thể há to cỡ nào, mày không cần làm mẫu. Tao sẽ chặt nhỏ chuột dúi giúp mày."
Hiaka hết sức vui vẻ, hỏi rất nghiêm túc: "Còn một vấn đề nghiêm trọng hơn, đó là chúng nó có ăn rắn không? Tôi sợ thả chúng nó ở trong nhà, chúng sẽ chui ra khỏi lồng, lúc anh phát hiện ra thì tôi đã tèo rồi..."
Ike Hioso: "Chúng nó ăn tre trúc."
Hiaka thở phào nhẹ nhõm: "Ăn chay à... Thế thì tốt, thế thì tốt rồi."
"Nhưng chuột dúi có thể cắn chết rắn." Ike Hioso bổ sung: "Chắc là chúng cảm thấy rắn không ngon bằng trúc."
Hiaka lập tức kích động, nhảy ra khỏi cổ áo của Ike Hioso: "Bọn họ mua thức ăn đấy hả? Đây là mưu sát đấy! Là mưu sát!"
...
Cuối cùng sự việc vẫn được giải quyết.
Oyama Wataru không làm phiền Ike Shinnosuke mà gọi điện cho người phụ trách lĩnh vực bất động sản của Tập đoàn Shinike, tìm cho Ike Hioso một khu đất trống bỏ không chuyên để thả và nuôi chuột dúi.
Sau khi dựng xong một cái chuồng đơn giản, từng lồng chuột dúi được đưa vào.
Có tre trúc, có nhân viên chăn nuôi, có công nhân xây dựng, mọi người bắt tay vào xây dựng một khu chăn nuôi quy mô nhỏ.
Đột nhiên Ike Hioso phát hiện ông bố hờ nuôi thả thằng con cái cũng khá hợp lý.
Có việc gì thì cứ tìm người phụ trách chi nhánh của Tập đoàn Shinike... có lẽ đây mới là hành động chính xác.
Oyama Wataru chỉ huy một hồi, thấy sắp xếp ổn rồi ông mới gật đầu, đi tới bên cạnh Ike Hioso.
"Cậu chủ Hioso, tất cả đã hoàn thành, cậu xem có gì cần sắp xếp nữa không?"
Ike Hioso đi lấy một cái lồng không, chọn ra hai con chuột dúi mà trước đó hắn nghe thấy chúng nói chuyện rồi bỏ vào trong lồng.
"Hai con này không thể ăn, phải nuôi thật tốt."
Oyama Wataru nhìn người phụ trách chăn nuôi, đối phương lập tức nhận lồng, đặt riêng ra một chỗ.
Ike Hioso chọn hai con làm quà tặng Oyama Wataru, rồi dùng một cái lồng nhỏ đựng mấy con chuột dúi mang về khu chung cư. Trên đường về, hắn lại mua thêm ít gia vị và đồ ăn chay.
Ike Hioso vừa mới về đến nhà thì nhận được tin nhắn từ Haibara Ai.
Haibara Ai: [Mai là ngày kỷ niệm thành lập trường, chiều mai bọn em bắt đầu nghỉ lễ. Anh đã về lâu đài cổ chưa?]
Ike Hioso: "..."
Buổi sáng hắn còn cảm thán bọn nhóc tiểu học phải chăm chỉ đi học hàng ngày, không ngờ tụi nhóc cũng có nhiều ngày nghỉ.
Hắn chụp ảnh chuột dúi rồi gửi cho Haibara Ai.
Haibara Ai hồi âm: [Thỏ con thật đáng yêu!]
Tin nhắn của Ike Hioso gửi đi muộn một giây: [Chưa về, anh đang ở nhà. Lát nữa các em có muốn đi ăn một bữa tiệc lớn không?]
Tĩnh lặng như tờ.
Mãi lâu sau Haibara Ai vẫn chưa hồi âm.
Ike Hioso lại liên lạc với những người khác.
Không thể báo cho bác sĩ Fukuyama Chiaki, hiện vẫn đang giấu ông ấy chuyện hắn không ở lâu đài cổ đấy.
Kuroba Kaito thì được, có thể bảo cậu ta có rảnh thì đến ăn tiệc. Có điều hôm nay cậu ta phải đi học, chắc là không đến được.
Còn lại một số người mà hắn có phương thức liên lạc. Báo cho Suzuki Sonoko luôn, dù sao hắn và Suzuki Sonoko nói chuyện trong nhóm chat yêu ảo thuật khá vui vẻ.
Mori Ran thì thôi, hắn không thân.
Koizumi Akako từng giúp hắn, cũng phải báo một tiếng. Khi nào có thời gian hắn sẽ tặng chuột dúi cho đối phương hoặc là mời cơm.
Ike Hioso vừa suy nghĩ vừa mở vòi xả nước vào bồn rửa, sau đó mới đi vào phòng khách lấy tấm danh thiếp thủy tinh màu đỏ trong ngăn kéo ra.
Hiaka tò mò nhìn, tức thì cười phớ lớ: "Ha ha ha... Trên danh thiếp chỉ có một cái tên, đến số điện thoại cũng không có. Ngoại trừ không có vảy, cô gái tóc đỏ kia cũng khá xinh đẹp, nhưng sao lại ngốc thế cơ chứ, ha ha ha..."
Ike Hioso liếc Hiaka, ngón tay vuốt ve dòng tên được mạ vàng in nổi trên tấm danh thiếp. Quả nhiên dòng chữ màu vàng dần biến thành màu đỏ. Đến khi chữ gần như biến mất, hắn mới lên tiếng: "Truyền tin như thế này đúng không? Cô có nghe thấy không?"
"Ồ... Tôi nghe đây, có chuyện gì thế?" Trong tấm thẻ vang lên một giọng nữ rất rõ ràng.
Hiaka: "..."
"Tôi mua được một đàn chuột dúi Trung Quốc. Nếu rảnh thì tôi mời cô ăn chuột dúi, hoặc là tôi nhờ người ta mang mấy con chuột dúi cho cô, xem như cảm ơn cô lần trước đã giúp tôi."
"Tôi còn phải đi học, để hôm khác nhé. Hôm khác chúng ta gặp mặt nói chuyện, đến lúc đó ăn cũng được." Koizumi Akako vẫn bình tĩnh như thường: "Khi nào rảnh tôi sẽ liên lạc với anh."
"Được."
Truyền tin kết thúc, chữ trên danh thiếp lại biến về màu vàng.
Hiaka quên cả phun lưỡi rắn, ngơ ngác nhìn Ike Hioso cất danh thiếp vào túi quần rồi nhìn chuột dúi to như con thỏ trong phòng bếp, cuối cùng lại nghĩ tới Kudo Shinichi biến thành trẻ con... Đột nhiên nó cảm thấy thế giới này thật xa lạ.
"Hiaka, mày đừng chọc vào cô gái này nhé." Ike Hioso xoay người đi vào phòng bếp: "Mày muốn ăn mấy con?"
Hiaka lập tức lắc đầu thật mạnh để trút bỏ cảm giác choáng váng, hất văng toàn bộ nghi vấn trong đầu. Nó hớn hở đi theo Ike Hioso: "Nửa con, tôi muốn ăn nửa con!"
"Được." Ike Hioso tắt vòi nước, dìm lồng vào trong bồn rửa.
Khả năng tiêu hóa của rắn rất tốt, ăn nhiều chút cũng không sao.
Tuy nhiên, hắn cần phổ cập cho Hiaka một vài kiến thức mới.
"Con người có nhiều cách để giết chuột dúi, ví dụ như dìm vào nước cho chết chìm như tao đang làm này. Ngoài ra còn có cách giật điện, tiêm không khí vào tim, bẻ gãy cổ, cho uống thuốc chuột..."
Hiaka nghe giọng nói đều đều ấy, không kìm được ngước mắt nhìn Ike Hioso. Nhìn vào gương mặt lạnh nhạt vô cảm kia của Ike Hioso, Hiaka đang trườn lên mép bàn bỗng trượt một cái. Hiaka: "..."
Quả nhiên con người mới là loài sinh vật đáng sợ nhất!
"Nếu mày gặp phải chuột dúi thì đừng đọ răng với nó. Hàm răng của chuột dúi rất chắc khỏe, nọc độc của mày không giết được nó đâu, không chừng còn bị nó cắn chết."
Thấy mấy con chuột dúi trong lồng đã ngừng giãy giụa, Ike Hioso xách lồng lên, lấy ra một con rồi cầm dao mổ bụng lột da một cách thành thạo.
"Cách tốt nhất là cấp tốc né tránh hàm răng của nó, đồng thời quấn lấy cổ nó siết thật chặt, khiến nó bị nghẹt thở."
"Nếu bị cắn cũng đừng hoảng hốt, hãy quấn lấy cổ nó, vặn đầu nó ra đằng sau rồi giật thật mạnh, tách rời đầu và đốt sống cổ thứ nhất. Như vậy thì chuột dúi sẽ nhanh chóng tắt thở. Hôm khác tao sẽ làm mẫu cho mày."
Hiaka cúi đầu nhìn thân rắn của mình, cảm thấy hài lòng thư thái: "May mà cơ thể tôi khá dẻo dai và linh hoạt, muốn bẻ gãy cổ tôi là chuyện không thể nào!"
"Thế nên khi đối phó với rắn, con người thường chọn biện pháp đập chết hoặc chặt đầu. Ngoài ra còn có thể dùng rượu, cách này thích hợp để ngâm rượu rắn." Ike Hioso vừa xử lý chuột dúi vừa bình tĩnh nói: "Nếu làm thức ăn thì chặt đầu là cách tiện nhất. Bởi vì sau khi cắt tiết có thể lột nguyên bộ da từ chỗ cắt."
Hiaka: "..."
"Cách này có thể áp dụng cho phần lớn loài rắn, nhưng rắn cạp nong và rắn nước thì khác. Hai loài rắn này phải lột da từ đuôi." Ike Hioso xử lý xong chuột dúi liền cắt làm đôi, sau đó lấy một nửa cắt thành mấy khúc đặt trước mặt Hiaka.
Hiaka cúi đầu nhìn đống thịt tươi kia. Thịt đã đến tận miệng nhưng sao nó lại chẳng thấy ngon nữa nhỉ?
...
Nửa tiếng sau, chuột dúi hầm trong nồi áp suất tỏa hương thơm phức.
Sau khi Hiaka từ từ ăn hết chỗ thịt tươi trước mặt thì bụng phình to, nằm im bên cạnh thớt gỗ tiêu thực.
Ike Hioso mang Hiaka về phòng, sau đó tiện thể nấu cơm luôn. Hắn đang cân nhắc xem có cần nấu thêm món chay hay không, thì chuông cửa reo vang.
Ike Hioso đi ra cửa, vừa mới bắt điện thoại, còn chưa kịp hỏi gì đã nghe thấy giọng nói oang oang của Genta vang lên bên ngoài: "Anh Ike mở cửa đi, là tụi em nè!"
Ayumi: "Chúng em tới cứu thỏ con!"
Ike Hioso lẳng lặng đặt ống nghe về chỗ cũ, mở cửa nhìn ra ngoài. Quả nhiên năm đứa nhóc tiểu học đang đứng ngay ngắn trước cửa.
"Các em vào nhà đi!"
Hix...
Genta, Mitsuhiko và Ayumi bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ trầm lặng của Ike Hioso, vẻ mặt "nhất định phải cứu thỏ con" bỗng trở nên ngơ ngác.
"Làm... làm phiền anh rồi ạ!" Mitsuhiko khom lưng.
"Có gì đâu." Ike Hioso lấy đôi dép lê duy nhất trong ngăn dưới cùng của tủ giày ra.
"Ơ..." Genta rướn cổ hít lấy hít để: "Mùi gì thơm thế nhỉ?"
Ayumi đổ mồ hôi: "Kìa Genta!"
Mitsuhiko cười ngượng nghịu: "Nhưng thơm thật mà, bọn em vẫn chưa ăn trưa."
Haibara Ai muốn che mặt. Người chủ động xung phong tới đây là Genta và Mitsuhiko, và người đáng lo nhất cũng là hai đứa này. Cô bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Ike Hioso: "Em... em vốn định đi một mình thôi..."
Cô nghiêm túc nói rõ mình hoàn toàn không có ý ép buộc.
Vả lại, mùi này thật sự rất thơm.
Conan cũng gượng cười trong lòng, đổi lại là mình thì kết quả vẫn thế mà thôi. "Đừng rối rắm nữa, cậu không ngửi thấy mùi thịt sao? Tớ đoán là hầm rồi đó."
Haibara Ai: "..."
"Đúng là hầm rồi." Ike Hioso giải thích: "Nhưng không phải thỏ, mà là chuột dúi."
"Chuột... chuột dúi?" Haibara Ai nghi ngờ.
"Không phải thỏ ạ?" Ayumi quay sang nhìn Haibara Ai với vẻ nghi hoặc.
"Chuột dúi là gì vậy anh?" Genta vẫn hít hà: "Thơm quá đi!"
"Một loại thức ăn." Ike Hioso dứt khoát bỏ qua khái niệm "động vật" và "sinh vật".
"Ít mỡ, lượng cholesterol thấp, giàu protein, còn chứa nhiều chất dinh dưỡng. Nghe nói ăn chuột dúi còn có thể kích thích sản sinh bạch cầu trong cơ thể, kích thích mọc tóc, tăng cường chức năng gan, phòng ngừa xơ vữa động mạch, giảm quá trình lão hóa... Thật ra thứ này rất hợp với tiến sĩ Agasa."
Haibara Ai bối rối. Nhận nhầm động vật phải làm sao đây?
Cô làm bộ nghiêm túc và bình tĩnh: "Thật ra em tới ăn tiệc."
Genta: "Em cũng vậy!"
Mitsuhiko sửng sốt: "Ờm... thật ra em cũng vậy!"
Ayumi nhìn ba người bạn. Mình nên nói thật hay là phối hợp với các bạn nói dối đây?
"Được rồi, chúng ta cùng nhau nếm thử vậy!" Conan lại biến thành bé cưng thích đặt câu hỏi: "Hình như chuột dúi sống ở Trung Quốc, anh Ike đặt từ Trung Quốc sao?"
"Ừ."
Ike Hioso chờ một đám nhóc tiểu học vào nhà rồi đóng cửa cẩn thận, sau đó đi vào phòng bếp. Lượng kiến thức của thám tử lừng danh đúng là khổng lồ. "Anh nhờ bố anh mua giúp. Các em ngồi đi, anh nấu thêm vài món nữa."
"Anh có cần bọn em giúp gì không ạ?" Haibara Ai chủ động hỏi.
"Không cần đâu." Ike Hioso đi vào bếp: "Trong tủ lạnh không có đồ uống, nhưng anh đã mua cam, có thể ép nước cam cho mấy đứa."