Đêm khuya.
Trong một căn biệt thự vẫn sáng đèn.
Một nhóm người dắt chó tuần tra trong sân, chỗ cổng cũng có mười mấy người đàn ông vạm vỡ đứng gác.
Ở ngôi nhà không có người phía đối diện, một bóng người ngồi trên cành cây.
"Một, hai, ba, bốn, năm... Năm chiếc xe xịn, cộng thêm năm nhóm vệ sĩ riêng biệt..."
"Đúng lúc gặp được người của ban chấp hành khu vực Tokyo thuộc băng đảng Inagawa đang họp, đúng là..."
"May mắn!"
Ike Hioso gắn máy nghe trộm lên răng nanh của Hiaka, điều chỉnh hết lần này đến lần khác: "Giờ đã thoải mái chưa?"
Hiaka ngậm miệng lại: "Tôi cảm thấy hơi lạ, nhưng vẫn ổn."
"Nhịn chút đi! Nếu may mắn thì hôm nay có thể kết thúc công việc." Ike Hioso lại hỏi: "Mày đã nhớ mặt người kia chưa?"
"Đương nhiên!" Hiaka kiêu ngạo nói: "Nhớ mặt một người thôi mà!"
Ike Hioso bật cười: "Đi đi, cẩn thận đừng nuốt nhé, cũng đừng để bị chó cắn."
Hiaka từ trên cây trườn xuống. Trong bóng tối, nó bò về phía đối diện, nhanh chóng chui qua khe hở của cánh cổng sắt, sau đó biến mất dạng.
Ike Hioso lấy thiết bị nghe trộm ra, kết nối với tai nghe. Hắn lắng nghe một lúc, sau khi nghe thấy tiếng người, hắn điều chỉnh cho rõ tiếng rồi ấn nút ghi âm.
…
"Hình như dạo này đám người kia đang theo dõi anh đấy."
"Dù sao những thứ kia đều là đồ tốt bị cấm xuất khẩu, tôi cũng bó tay. Gần đây tài chính xảy ra vấn đề..."
"Chuyện này chạm đến giới hạn cho phép của bọn họ rồi, mau chóng bán ra thì hơn..."
"Tôi đã liên lạc với đối phương. Ngày kia sẽ giao dịch tại nhà kho bỏ hoang của công ty Rokugo ở ngoại thành Tokyo. Akida, anh tiếp tục liên lạc với nghị sĩ Kawaguchi, cố gắng dìm xuống..."
"Anh còn chưa hiểu à? Bởi vì lực lượng công an cảnh sát được gọi là cảnh sát chính trị, khó khăn lắm tôi mới buộc nghị sĩ Kawaguchi lên con thuyền của băng Inagawa chúng ta!"
"Được rồi được rồi, đừng giận. Chuyện đã đến nước này, chỉ cần mau chóng bán đồ đi là ổn thôi. Nếu không, không chỉ nghị sĩ Kawaguchi bị công an theo dõi, mà ngay cả người của viện nghiên cứu cũng không tránh được. À phải rồi, lần trước..."
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng.
Cho đến khi những người đó lục tục lên xe rời đi, biệt thự yên tĩnh trở lại, Hiaka mới trườn nhanh ra ngoài, chui vào nhà đối diện, dễ dàng bò lên cây.
"Thế nào rồi? Tin tức lần này vô dụng sao?"
"Không, rất hữu dụng." Ike Hioso chăm chú nhìn thiết bị nghe trộm, sau đó mới đeo gang tay, lấy thẻ nhớ ra: "Tao đang nghĩ xem có nên yêu cầu đối phương trả thêm tiền hay không..."
Buôn lậu thiết bị công nghệ cao bị cấm xuất khẩu, lại còn dính líu đến một nghị sĩ và hai nhân viên của viện nghiên cứu. Còn có nơi giấu đồ, địa điểm và thời gian giao dịch.
Cộng thêm lời miêu tả đại khái về hai vụ án giết người, kế hoạch phát triển của băng Inagawa trong nửa năm tới, một kế hoạch đã được đưa vào nhật trình...
Không thêm tiền thì lỗ to!
Hiaka thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vênh váo: "Hữu dụng là được. Hữu dụng thì anh cười một cái xem nào, tôi còn tưởng không kiếm được tiền chứ! Nào nào, kiếm tiền là chuyện tốt, anh cho một nụ cười cổ vũ đi..."
"Ha ha ha." Ike Hioso cười như đang đọc bài, trên mặt không có chút phản ứng gì: "Há miệng, tao lấy máy nghe trộm ra cho mày."
Hiaka cạn lời, ngoan ngoãn há miệng. Đợi Ike Hioso lấy máy nghe trộm ra, nó mới lải nhải: "Đừng lừa tôi, như vậy mà là cười á? Tôi đã nhìn thấy rất nhiều người cười rồi, không phải cười như anh đâu..."
Ike Hioso lục túi, moi ra một mảnh sắt. Hắn lẳng lặng cất đi, lại lấy ra một miếng sắt mỏng sáng bóng. Hắn đặt nó trước mặt Hiaka, có thể tạm dùng làm gương: "Vậy mày cười một cái xem nào."
"Ha ha ha ha ha..." Hiaka cười một hồi, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rắn không có gì thay đổi trên miếng sắt, cuối cùng chìm vào im lặng.
Hình như nó cười cũng thế...
Ike Hioso rất hài lòng khi thành công làm cho Hiaka rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân. Hắn thu dọn đồ đạc, xử lý dấu vết sạch sẽ rồi bò từ trên cây xuống: "Đi thôi, chúng ta tới chỗ bọn họ làm việc, lấy những thứ mà bọn họ nói."
"Không đúng, anh là con người mà, có thể so với rắn sao?" Hiaka vừa bất mãn lẩm bẩm vừa đi theo.
"Phát hiện rồi à? Không tệ." Ike Hioso rời đi một mạch, xử lý dấu vết một cách thành thạo.
Hiaka: "..."
...
Ngày hôm sau.
Sở Cảnh sát.
Chàng trai ngồi trước máy tính thoáng sửng sốt, nghiêm túc copy tài liệu, sau đó đứng dậy, đi ra ngoài rẽ trái, gõ cửa phòng làm việc của cấp trên.
"Chuyện gì vậy?"
"Ngài Kanehara, hôm qua Numabuchi Kiichiro bị bắt, tôi đã yêu cầu trụ sở cảnh sát tỉnh Osaka cung cấp tình hình bắt giữ."
"Thợ săn tiền thưởng có mật danh Tháng Bảy à?" Người đàn ông trung niên ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu: "Tốt lắm, ít nhất phải nắm được các thông tin cơ bản như tuổi tác, ngoại hình của đối phương. Bên kia đã gửi thông tin đến chưa?"
Không có nhiều thợ săn tiền thưởng hoạt động ở châu Á, hầu hết thợ săn tiền thưởng ưu tú đều tập trung ở châu Âu.
Ban đầu Kanehara cho rằng đối phương hẳn là một người có chút bản lĩnh, muốn mạo hiểm kiếm ăn. Nhưng chưa đầy một ngày đối phương đã bắt được Numabuchi Kiichirou, điều này khiến ông ta chú ý.
"Vâng. Nhưng trụ sở cảnh sát tỉnh Osaka cũng không biết tình hình của người này. Tuổi tác, ngoại hình đều không rõ." Chàng trai trả lời.
"Họ cố ý giấu giếm ư?" Kanehara nhíu mày.
"Không, thông tin mà họ cung cấp rất chi tiết." Chàng trai giao thẻ nhớ đã copy tài liệu cho ông ta: "Sếp tự xem thì hơn."