"Thám tử lừng danh nào đó đã nhận được tin Scorpion bị bắt, như vậy xem như màn ảo thuật này đã hoàn thành trước mặt khán giả."
Kuroba Kaito tiếp tục nói: "Vốn chỉ có hai người, nhưng trong mắt khán giả lại thành ba người: Kaito Kid cải trang thành Ike Hioso, Ike Hioso bị bỏ lại Osaka và thợ săn tiền thưởng cải trang thành thanh tra Shiratori."
"Về Ike Hioso và Kaito Kid, Ike Hioso đã giải được mật mã của Kaito Kid, còn tấn công và ép Kaito Kid phải chạy thoát thân. Kaito Kid cũng giả làm Ike Hioso. Trong màn kịch này, khán giả có cảm giác "đối thủ giao đấu không phân thắng bại", bởi vì có cái mác "đối thủ" nên không một ai cảm thấy Kaito Kid và Ike Hioso là cùng một người."
"Về Ike Hioso và thợ săn tiền thưởng, Ike Hioso không lên tàu nên không thể nào biết được tình hình trên tàu. Hơn nữa, Ike Hioso đang ở Osaka, là nạn nhân của Kaito Kid. Còn thợ săn tiền thưởng lại đến từ Tokyo, dường như có biện pháp nào đó tìm được tung tích của Scorpion, mục tiêu chính là Scorpion. Có vẻ như giữa hai người không có mối liên hệ gì."
"Về Kaito Kid và thợ săn tiền thưởng, hai người chỉ tình cờ gặp nhau, thậm chí thợ săn tiền thưởng hoàn toàn không có hứng thú với Kaito Kid, chỉ quyết tâm muốn bắt Scorpion mà thôi."
"Từng bước lừa gạt biến hai người thành ba người, đồng thời im hơi lặng tiếng tách bạch quan hệ giữa ba người, cắt đứt hậu họa." Kuroba Kaito đi tới chỗ Ike Hioso, nở nụ cười rạng rỡ xen lẫn ẩn ý: "Màn trình diễn rất đặc sắc đó... thợ săn tiền thưởng Tháng Bảy ạ!"
Hiaka chui ra khỏi ống tay áo của Ike Hioso, cắn phập vào cánh tay Kuroba Kaito.
Nụ cười trên gương mặt Kuroba Kaito lập tức cứng đờ.
Đừng có tập kích bất ngờ được không? Cậu giả ngầu dễ dàng lắm sao?
Ike Hioso lấy ống tiêm chứa huyết thanh kháng nọc rắn ra. Chờ Hiaka nhả ra, hắn thuần thục tiêm cho Kuroba Kaito một mũi.
Lúc trước Hiaka bảo hắn mua ít huyết thanh cho Kuroba Kaito, hắn không hề quên.
Kuroba Kaito cúi đầu nhìn cánh tay của mình, nhất thời nghẹn lời: "Anh... các anh..."
"Hiaka nhớ em đấy." Ike Hioso đi ra ngoài: "Không tính là anh biểu diễn ảo thuật nhỉ?"
Kuroba Kaito không muốn để cho Ike Hioso đánh trống lảng một cách dễ dàng như vậy, nhưng thật sự là đề tài này rất có sức hấp dẫn đối với cậu. Cậu lẽo đẽo đi theo Ike Hioso: "Không, xét từ bố cục tổng thể, chi tiết dắt mũi và hiệu quả cuối cùng thì có thể tính là ảo thuật anh ạ. Chỉ thiếu cao trào đặc sắc dẫn đến hiệu quả kịch tính không đủ. Ngoài ra còn có một sơ hở. Khi anh xuất hiện ở Osaka, thật ra anh có thể nhờ em đưa Scorpion tới Cơ quan Cảnh sát quốc gia. Hai người xuất hiện ở hai nơi tại cùng một thời điểm, điều này có thể nhanh chóng giảm bớt hiềm nghi anh là Tháng Bảy..."
"Ý tưởng này của cậu giống với tội phạm tạo ra chứng cứ vắng mặt vậy." Ike Hioso nói: "Nhưng thực tế, suy tính càng trọn vẹn, kế hoạch càng tỉ mỉ thì càng lộ nhiều sơ hở. Lúc đó cậu đang hành động cùng các khán giả, nếu chạy tới nơi khác giúp anh thì rất dễ để lại sơ hở. Một khi có sơ hở dù chỉ một chút xíu, thì tất cả sẽ thất bại."
Kuroba Kaito thoáng suy nghĩ: "Em có thể nhờ bác Jii giúp anh."
"Scorpion rất nguy hiểm, chưa chắc bác Jii có thể đối phó được. Trên đường giao nộp Scorpion, chẳng may sơ sẩy thì sẽ mất mạng ngay. Anh cảm thấy mình vẫn nên đích thân giám sát thì tốt hơn." Ike Hioso phản bác ý tưởng của Kuroba Kaito một lần nữa.
"Giống như trước đó anh muốn tự mình theo dõi diễn biến sự việc để đề phòng Scorpion xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng không?" Kuroba Kaito suy đoán: "Nếu không, ngay từ đầu anh hoàn toàn có thể nhờ em cải trang thành anh lên tàu và làm theo kế hoạch của anh. Hình như anh không tin tưởng người khác thì phải?"
Ike Hioso: "Không phải vậy. Chẳng qua là anh tin tưởng năng lực của mình hơn, sợ cậu xảy ra sai xót."
Kuroba Kaito: "..."
Nói trắng ra như thế phũ quá đấy!
"Hơn nữa, không có bí mật nào là vĩnh cửu." Ike Hioso nói: "Diễn đại thôi, làm cho Conan tạm thời đừng nghi ngờ anh và lừa được những người khác là ok rồi. Anh không cho rằng mình có thể lừa được cậu ta mãi mãi."
"Anh đánh giá cậu ta cao thật đó!" Kuroba Kaito cảm thán: "Nhưng anh nói đúng, không có bí mật nào là vĩnh viễn, chẳng hạn như bí mật của cậu ta... Anh biết từ bao giờ thế?"
Ike Hioso: "Bí mật."
Hiaka nhớ ra cái tên lần trước Hattori Heiji gọi Conan, bèn ló đầu ra khỏi tay áo.
"Bí mật á? Kudo hả?"
Ike Hioso cạn lời, ngay cả Hiaka cũng biết?
Conan đúng là xõa tới bến luôn!
"Ừ, cậu ta là thám tử trung học Kudo Shinichi!"
"Ồ, Ku... Kudo Shinichi?" Hiaka sửng sốt.
Nó biết Kudo Shinichi. Hồi còn ở khu phố thú cưng, nó từng nghe thấy người đi đường nói về Kudo Shinichi rất nhiều lần.
Nhưng Kudo Shinichi là học sinh cấp ba mà, sao lại biến thành trẻ con rồi?
Kuroba Kaito thấy Ike Hioso lại nói chuyện với rắn thì cạn lời luôn. Anh bạn này gi gỉ gì gi cái gì cũng tốt, chỉ có điều đầu óc không được bình thường.
Ike Hioso nhận xét: "Cậu ta mới là màn ảo thuật giật gân."
"Đúng vậy, từ người lớn biến thành trẻ con kia mà." Kuroba Kaito cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. Dù sao cũng là đồng bọn của mình, không được ghét bỏ.
"Cậu ta còn trẻ, lại có cô bạn gái thanh mai trúc mã, không có lý do gì mà lại muốn biến thành trẻ con. Chắc là cậu ta gặp phải sự cố nào đó nên mới thành ra như vậy... À phải rồi, nói đến sự cố, anh không cảm thấy tin tức lần này tuồn ra quá nhanh sao?"
"Chỉ trong một ngày cảnh sát đã xác nhận Scorpion bị bắt, cũng chính Sở Cảnh sát đăng tin thông báo." Ike Hioso lấy điện thoại di động, mở diễn đàn Cung Điện Tiền Thưởng cho Kuroba Kaito xem. Trong mười bài đăng mới nhất có tới hai bài đăng về Tháng Bảy. Trong diễn đàn Thợ săn tiền thưởng trên toàn thế giới, tỉ lệ này rất đáng kinh ngạc.
"Mặc dù trong thông báo của Sở Cảnh sát không nhắc tới Tháng Bảy, người dân bình thường cũng cho là cảnh sát bắt được Scorpion, nhưng chân tướng đã được lan truyền trong diễn đàn Thợ săn tiền thưởng. Scorpion không phải hạng vô danh, có lẽ tin tức không thể hạ nhiệt trong ngày một ngày hai được. Bản thân anh cũng lên giá rồi đây này... Mặt khác, tin tức về em là lấy từ chỗ Conan, còn Conan biết chuyện Tháng Bảy chắc là từ Sở Cảnh sát. Sở Cảnh sát cấp tốc tuyên bố Scorpion bị bắt..."
"Bọn họ không định bảo mật chuyện liên quan đến thợ săn tiền thưởng Tháng Bảy, còn giúp tạo thế." Kuroba Kaito phân tích xong liền thắc mắc: "Anh đắc tội Sở Cảnh sát à?"
"Không phải. Công an an ninh trong Cơ quan Cảnh sát quốc gia muốn kiếm chuyện ấy mà. Có người gửi email cho anh, nói là không có ác ý. Nếu họ hỗ trợ tạo thế thì anh cũng có lợi."
Nói đến việc này, Ike Hioso nghĩ ngay đến chữ ký "0" ở cuối email.
Người gửi email chắc là Amuro Tooru, đối phương còn nói một câu "nếu có thắc mắc thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào".
Xem ra người muốn hẹn gặp hắn nói chuyện hẳn là Amuro Tooru, từ đó có thể suy đoán... có lẽ đối phương muốn thăm dò thêm. Nếu hắn đáng tin thì đối phương sẽ cho hắn thâm nhập vào Tổ chức Áo Đen kia lén lút làm gì đó.
Nhưng bị tổ chức kia theo dõi là một chuyện cực kỳ phiền phức, Ike Hioso không phải là thợ săn tiền thưởng thiếu tiền, hắn chỉ muốn vui vẻ leo bảng danh vọng mà thôi.
"Công an an ninh à, phiền lắm đó... Nói chung là anh hãy cẩn thận nhé!" Kuroba Kaito không rối rắm nữa: "Anh có phải trở về lâu đài cổ nữa không?"
"Hôm nay muộn quá rồi, anh sẽ ở lại Tokyo." Ike Hioso lấy điện thoại kiểm tra lịch sử giao dịch trong tài khoản. 9.170.000 đô la Mỹ đã vào tài khoản.
"Anh đã hứa sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn, ngày mai đi không?"
Kuroba Kaito gác hai tay sau gáy đi trên đường: "Ngày mai là thứ hai, em phải đi học..."
Ngày đi học trong thế giới Thám tử lừng danh Conan?
Ike Hioso hết sức kinh ngạc: "Vậy chờ đến cuối tuần nhé!"
Kuroba Kaito tò mò ngoảnh đầu lại: "Anh tiết lộ chút đi, lần này anh kiếm được bao nhiêu tiền?"
Ike Hioso không giấu giếm, cho Kuroba Kaito xem lịch sử giao dịch.
Kuroba Kaito nhìn chằm chằm một chuỗi số không, nhẩm tính trong đầu. Cậu im lặng hồi lâu, sau đó mới ngước mắt nhìn Ike Hioso: "Scorpion đáng giá nhiều tiền như vậy sao?"
"Không có gì lạ. Cô ta đắc tội khá nhiều người, đã giết hàng trăm người rồi. Người thân của mười người trong số đó muốn trả thù. Trung bình mỗi người ném vào sảnh tiền thưởng tích lũy hơn chín mươi nghìn đô la Mỹ." Ike Hioso xóa sạch dấu vết tra cứu rồi cất điện thoại đi: "Huống chi trong số hàng trăm người bị cô ta giết có những người là đại gia sở hữu văn vật thuộc vương triều Romanov. Người thân của họ muốn báo thù, nói không chừng một người có thể bỏ ra mấy triệu đô la Mỹ treo thưởng bắt cô ta."
Kuroba Kaito nhìn gương mặt vô cảm của Ike Hioso: "Một tỷ yên đó, anh không cảm thấy vui sướng à?"
Ike Hioso bình tĩnh trả lời: "Cũng chỉ đủ mua một quả trứng mà trước đây Tập đoàn tài chính Suzuki ném bừa vào nhà kho mà thôi. À đúng rồi, vẫn còn dư chút ít."
Kuroba Kaito ngẫm nghĩ, đúng là thế thật. Hơn nữa, Tập đoàn tài chính Suzuki còn tùy tiện tặng quả trứng kia cho người khác. Bỗng chốc cậu cảm thấy hình như cũng chỉ có thế mà thôi, nhưng cậu vẫn vô cùng hớn hở: "Vậy thì em chính là người đàn ông đã chủ động từ bỏ tám trăm triệu!"
Ike Hioso sửa lại cho đúng: "Nam sinh."
Kuroba Kaito: "..."
...
Ngày hôm sau.
Ike Hioso thức dậy, ra ngoài tập luyện buổi sáng. Hắn vừa mới trở về khu chung cư thì trông thấy hai chiếc xe tải lớn đậu trước cổng. Một người đàn ông trung niên nhìn thấy hắn liền đi tới đón.
"Chào cậu chủ Ike, tôi là Oyama Wataru, người phụ trách Trung tâm thương mại Tokyo Hyakushin thuộc Tập đoàn Shinike. Cậu gọi tôi Oyama là được." Người đàn ông này mỉm cười tự giới thiệu.
"Chúng tôi đã mua chuột dúi mà cậu yêu cầu từ Trung Quốc về đây với tốc độ nhanh nhất có thể."
Ike Hioso nhìn hai chiếc xe tải lớn kia, đột nhiên có linh cảm không lành.
Thỉnh thoảng trong xe lại vang lên mấy câu lẩm bẩm.
"Đừng đẩy nữa, đừng đẩy nữa! Tôi bị say xe, để cho tôi nằm một lát..."
"Muốn ăn muốn ăn muốn ăn. Đói quá! Muốn ăn..."
Thấy Ike Hioso nhìn xe tải, Oyama Wataru bèn gọi người mở cửa thùng xe, sau đó nói với hắn: "Người bán chuột dúi không nhiều, chúng tôi phải hỏi thăm rất nhiều người mới tìm được người bán thích hợp. Bởi vì không biết cậu chủ Ike cần bao nhiêu con nên chúng tôi đã mua một trăm con chuột dúi con và hai trăm con chuột dúi trưởng thành, mỗi mức cân nặng đều mua một ít. Cậu xem thử đi."
Cửa thùng xe mở ra, để lộ từng hàng lồng sắt bên trong... cùng với từng hàng chuột dúi nằm lăn lóc.
Ike Hioso: "..."
Hắn không rõ tình hình hiện tại thế nào, nhưng chắc hẳn không có nhiều người nuôi chuột dúi, rất khó tìm được thị trường bán chuột dúi, quả thật rất khó mua.
Thế nhưng...
Khó mua mà mua những ba trăm con?
Hắn nuôi ở đâu bây giờ?
Những người này đầu óc có vấn đề à?
Hiaka nghe thấy động tĩnh liền ló đầu ra khỏi cổ áo Ike Hioso. Khi nhìn thấy một đám chuột dúi màu xám trong thùng xe, nó cũng rơi vào trạng thái ngơ ngác.