• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần nói chuyện đầu tiên không suôn sẻ lắm.

Tiến sĩ Agasa đành đứng ra hòa giải, nhắc đến chuyện thuốc giải mới dời sự chú ý của hai người lên thuốc giải.

Cuối cùng vẫn là tiến sĩ Agasa lái xe đưa hai người tới nhà giáo sư Hirota lấy đĩa mềm.

Trên đường lái xe đến Shizuoka, tiến sĩ Agasa lẩm bẩm: "Tới Shizuoka những một trăm năm mươi cây số, ba tiếng có kịp không?"

"Tiến sĩ..." Conan ngồi trên ghế lái phụ đè thấp giọng nói.

Tiến sĩ Agasa nghiêng đầu nghi vấn.

"Đừng thiếu cảnh giác với cô ta." Conan nói.

Tiến sĩ Agasa liếc nhìn Haibara Ai ngồi đằng sau, cũng thì thầm: "Cháu nói bé Ai hả?"

"Vâng. Mặc dù cô ta nói mình trốn khỏi tổ chức." Conan nói khẽ: "Nhưng không nói cho chúng ta biết tên thật và tuổi tác. Cháu hỏi cô ta làm gì trong tổ chức, cô ta cũng liếc trái liếc phải. Rất có thể là những gì cô ta nói lúc nãy chỉ là bịa đặt lừa chúng ta."

Tiến sĩ Agasa nói: "Bác thấy không giống..."

"Hơn nữa, cháu cứ cảm thấy hình như mình đã nghe thấy cái tên Hirota ở đâu đó." Conan xoa cằm: "Còn nữa, nói không chừng chàng trai đưa cô ta tới đây chính là đồng bọn của cô ta đấy. Chẳng phải bác đã nói là chàng trai trẻ kia mặc đồ đen trông rất lạnh lùng sao..."

Haibara Ai vẫn luôn giả bộ không nghe thấy Conan và tiến sĩ Agasa thì thầm nói chuyện. Nghe thấy câu này, cô không nhịn được lên tiếng: "Anh ta không phải."

Conan không ngờ mình nói xấu sau lưng lại bị người ta nghe thấy, nhất thời hơi lúng túng.

"Nếu anh ta là một thành viên của tổ chức, cho dù lúc đó anh ta không biết thân phận của tôi, thì mấy ngày nay cũng đã biết tin tôi bỏ trốn, bắt đầu tiếp xúc điều tra hoặc trực tiếp tìm đến nhà tiến sĩ Agasa." Haibara Ai phân tích: "Dù sao anh ta cũng biết tôi đang ở đâu, không có khả năng án binh bất động. Hơn nữa, tôi cảm thấy anh ta không phải kẻ địch."

Conan ngó lơ câu cuối cùng. Không thể không thừa nhận Haibara Ai phân tích có lý.

"Không ngờ thám tử lừng danh cũng nói xấu sau lưng người ta." Haibara Ai thong thả cất lời: "Nhưng nghi thần nghi quỷ lại rất có phong cách của thám tử."

Conan tự dưng thấy nhột, bèn dứt khoát nói rõ: "Những điều tôi nghi ngờ rất bình thường mà. Trước đó cô nói rằng cô không cho anh ta biết thân phận của mình, cũng không hỏi chuyện liên quan đến anh ta, thậm chí còn chẳng biết tên của đối phương. Cô cảm thấy như vậy có bình thường không?"

"Không bình thường, nhưng sự thật chính là như thế." Haibara Ai bình tĩnh nói.

Conan: "..."

Một người nhặt được một cô bé ướt mưa trên đường kiểu gì cũng phải hỏi thăm tình hình chứ? Ví dụ như họ tên là gì, nhà ở đâu, sao lại ở ngoài đường một mình...

Mà một người được người khác giúp đỡ khi gặp nạn kiểu gì cũng phải hỏi tên của đối phương.

Tốt xấu gì cũng ở chung một thời gian, sao đến cái tên cũng không biết?

Lừa quỷ cũng không lừa như thế!

"Khụ!" Tiến sĩ Agasa hòa giải: "Suýt thì quên, chúng ta cần liên lạc với người gửi hàng nhầm địa chỉ. Shinichi, bác phải lái xe không rảnh tay, cháu gọi điện giúp bác nhé! Bác đặt gói hàng ở ghế sau đấy, phiền bé Ai đọc số điện thoại của đối phương giúp bác. Nếu phải trả lại thì chúng ta có thể thuận đường đến nơi gửi nhận hàng chuyển phát nhanh."

"Vâng ạ." Conan cũng cảm thấy bầu không khí hơi nặng nề nên đành thuận theo tiến sĩ Agasa, lấy điện thoại di động ra.

Haibara Ai cũng không muốn tiến sĩ Agasa khó xử, liền cầm gói hàng lên đọc số điện thoại.

Tiến sĩ Agasa thở phào nhẹ nhõm. Vì giúp cho hai đứa nhỏ này hòa thuận, bác ấy đã dốc hết tâm tư.

Conan gọi điện thoại, âm báo vang lên vài tiếng thì có người bắt máy.

Trong điện thoại là giọng nữ: "Xin chào, xin hỏi bạn tìm Ike sao?"

Ike?

Conan không biết chủ nhân của thuê bao này là ai, nhưng vẫn giải thích: "Là thế này chị ạ, tụi em nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh, người gửi để lại số điện thoại này, nhưng hình như điền nhầm địa chỉ."

Đối phương nghe thấy giọng trẻ con thì hơi ngạc nhiên: "Em chờ một lát nhé, chị sẽ để Ike nói chuyện với em."

Tiếp đó là tiếng bước chân vội vàng.

Khi cô y tá chạy tới phòng làm việc của bác sĩ Fukuyama Chiaki, Ike Hioso đã phối hợp hoàn thành kiểm tra, đang chán nản nghe bác sĩ Fukuyama Chiaki giảng triết lý cuộc sống.

"Ike có điện thoại này."

Ike Hioso lập tức ngẩng đầu ngước mắt.

Cô y tá đối diện với đôi mắt màu tím nhạt kia, mồ hôi túa ra, vừa đưa điện thoại di động cho Ike Hioso vừa giải thích: "Là một bé trai gọi tới, nói là cậu gửi hàng nhầm địa chỉ..."

Ike Hioso nhận điện thoại. Thế nên hắn mới không thích bệnh viện tâm thần!

Một khi bước vào bệnh viện, các thiết bị điện tử như điện thoại, máy tính sẽ bị giữ lại. Mặc dù xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, các bác sĩ y tá sẽ không lục xem nội dung bên trong, nhưng bệnh nhân chẳng khác gì bị nhốt trong lồng, mọi hành vi cử chỉ đều bị chú ý.

"Chào em, anh là Ike."

"Chào anh Ike." Conan nghe thấy bên kia nói đến "bé trai", bèn quả quyết phối hợp dùng giọng dễ thương của trẻ con: "Anh có một gói hàng gửi từ Osaka đến số 22 khu 2 phố Beika thành phố Tokyo, hình như là gửi nhầm rồi ạ..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK