Trong tòa tháp cao, một khoảng sàn nhà ở tầng một bị đẩy lên.
Ike Hioso cho Kojima Genta lên trên trước rồi mới leo lên, sau đó lần lượt kéo Conan và Mitsuhiko, cuối cùng hỗ trợ tiến sĩ Agasa. Xong xuôi hắn lại xách Kojima Genta đi ra ngoài.
Tiến sĩ Agasa vội vàng đi theo: "Lần này cơ quan nằm ở bên ngoài à? Đường hầm trong tòa lâu đài này lắt léo thật đấy!"
Ike Hioso ngoảnh đầu nhìn tiến sĩ Agasa, hiếm có khi ánh mắt lộ cảm xúc phức tạp chứ không bình lặng như mọi khi: "Đi lối trên chỉ cần chưa đầy một phút thì sao phải đi đường hầm hả bác?"
Tiến sĩ Agasa: "..."
Haiz...
Ông chui trong đường hầm suốt nãy giờ thành ra quên mất đi lối trên gần hơn là rẽ trái rẽ phải, leo lên leo xuống trong đường hầm, chỉ cần ra ngoài rẽ một cái là tới nơi...
Conan và Mitsuhiko cũng ngơ luôn, vờ như vừa rồi mình không nghĩ giống tiến sĩ Agasa.
Tiến sĩ Agasa bị đả kích, dường như vừa rồi ông nhìn thấy vẻ nghi ngờ IQ của mình trong mắt Ike Hioso.
Thật ra ông có thể giải thích mà, chuyện này không liên quan đến IQ, đây là vấn đề tư duy quán tính...
Giữa đường Genta - người bị Ike Hioso xách nãy giờ - đã tỉnh lại. Mitsuhiko nói rõ tình hình cho cậu bé.
Vì Conan đã lén nhờ vả nên tiến sĩ Agasa gọi điện cho bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ để xác nhận thân phận của "bà Mamiya Masuyo".
Cả nhóm đi thẳng đến đại sảnh của lâu đài trung tâm, Ike Hioso chỉ vào một chỗ dưới sàn nhà: "Lối ra ở đây."
Conan đi theo. Cậu nhìn định vị trên kính rồi nhắc nhở: "Từ tốc độ di chuyển có thể phán đoán hình như hung thủ đang đuổi theo hai bạn ấy. Lát nữa chúng ta phải cẩn thận chút."
Tiến sĩ Agasa cũng tiến lại: "Bác đã hỏi thăm được rồi. Chuyện có người cố ý ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ thành một bà lão quá kỳ lạ, lại còn phẫu thuật nhiều lần, cho nên bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có ấn tượng sâu sắc. Họ tên trên hồ sơ đăng ký phẫu thuật thẩm mỹ là Nishikawa Mutsumi."
Mitsuhiko cũng đi tới quan sát cửa vào không khác gì những chỗ khác trên sàn nhà: "Nếu hung thủ biết chúng ta đang canh ở trên thì không chừng sẽ lẩn vào đường hầm rồi trốn đi bằng lối ra khác. Như vậy chẳng phải là bà ta sẽ chạy thoát sao?"
Genta xoa cục u trên gáy, đề nghị: "Vậy chúng ta hãy núp vào chỗ nào đó, chờ hung thủ leo lên thì bắt lại!"
"Không cần đâu, tớ có cách dụ bà ta lên trên này. Đó là lợi dụng đáp án của câu đố kia..." Conan nhếch môi nở nụ cười tự tin, nhưng chợt nhớ ra Ike Hioso đang ở bên cạnh. Cậu quay sang làm bộ đáng yêu hỏi: "Chắc chắn là anh Ike cũng biết đáp án của câu đố bàn cờ vua trong sân nhỉ?"
"Anh không biết." Ike Hioso đáp: "Anh không có hứng thú giải đố."
Conan nghẹn lời, sau đó tâm lý đã cân bằng trở lại. Mặc dù khả năng phá án của Ike Hioso có vẻ mạnh hơn cậu chút xíu, nhưng xem ra đối phương không giỏi giải mật mã.
Tuy nhiên, điều đáng chú ý là...
Hình như hôm nay cậu đã để lộ không ít hành động và lời nói không giống trẻ con trước mặt Ike Hioso.
Hình như chính thái độ không coi cậu là trẻ con của Ike Hioso đã khiến cậu xém quên hiện giờ bề ngoài mình chỉ là một đứa bé bảy tuổi.
Nhưng ngẫm lại thì biểu hiện của Mitsuhiko ngày hôm nay cũng rất bình tĩnh chững chạc mà, Conan không biết Ike Hioso nghĩ thế nào, có phát hiện ra điều gì hay không...
Két!
Chỗ sàn nhà mà năm người vây quanh bỗng phát ra một tiếng động nhỏ, sau đó bị người ta mở ra.
Ayumi thở hổn hển leo lên, bỗng dưng phát hiện hình như hơi tối. Cô bé ngẩng đầu: "..."
Phía trên cửa ra, Ike Hioso đứng một bên, tiến sĩ Agasa đứng một bên, Conan đứng một bên, Genta và Mitsuhiko đứng một bên, vừa khéo vây kín cửa ra.
Ike Hioso im lặng duỗi tay xách Ayumi sang bên cạnh.
"Có lẽ mục tiêu của hung thủ là báu vật trong lâu đài..." Haibara Ai cũng ló đầu leo lên ngay sau Ayumi. Cô ngước mắt nhìn: "..."
Mình trăm cay nghìn đắng chạy tới đây thì đột nhiên phát hiện đồng đội tưởng chừng gặp nguy hiểm đã đợi sẵn ở lối ra, còn vây quanh một cách quỷ dị. Trong lòng Haibara Ai ngổn ngang cảm xúc...
Ike Hioso không đợi Haibara Ai bò lên, tiếp tục duỗi tay xách người ra ngoài.
Một bàn tay xuất hiện ngay dưới chân Haibara Ai nhưng chậm một bước, ngón tay xẹt qua đế giày của cô, bắt hụt rồi.
Bên dưới là bà Mamiya Masuyo... Không, đúng ra là hung thủ Nishikawa Mutsumi đã phẫu thuật thẩm mỹ thành gương mặt của bà Mamiya Masuyo, giả mạo thay thế bà cụ suốt mấy năm qua. Bà ta ngẩng đầu, thấy bên trên không có ai thì hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng leo lên.
Tuyệt đối không thể để cho những kẻ đã phát hiện ra bí mật của mình trốn thoát...
Σ(っ°Д°;)っ
Ở bên ngoài lối ra, người bị bà ta đánh ngất lúc trước và người chưa bị tấn công cùng vây thành một vòng, núp sẵn phía sau chờ đợi bà ta thò đầu ra.
Mitsuhiko và Genta dứt khoát nằm rạp ra đất. Mitsuhiko còn đè cái đầu muốn ngó nghiêng của Genta, đồng thời "suỵt" nhẹ một tiếng ra hiệu cho Genta đừng nhúc nhích. Khi cậu bé quay đầu nhìn cửa ra, Nishikawa Mutsumi vừa mới thò đầu lên trùng hợp đối diện với tầm mắt của cậu bé.
Bầu không khí trở nên gượng gạo.
Conan nhìn cảnh tượng một đám người ngồi chờ đối phương lộ diện, cũng cảm thấy tình tiết này hơi kỳ lạ. Thấy Nishikawa Mutsumi muốn chạy, cậu vội vàng tránh sau lưng tiến sĩ Agasa rồi dùng nơ đổi giọng nói: "Khụ, chào cô Nishikawa Mutsumi, cho dù bây giờ cô muốn trốn cũng không trốn được, cảnh sát sẽ phát lệnh truy nã. Hơn nữa, cô không muốn biết đáp án của câu đố trong lâu đài sao?"
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Cuối cùng Nishikawa Mutsumi vẫn tự leo ra ngoài nghe Conan dùng giọng của tiến sĩ Agasa tiến hành suy luận.
Bà Mamiya Masuyo thật đã bị Nishikawa Mutsumi giết từ lâu, sau đó vì kho báu trong lâu đài mà ả phẫu thuật thẩm mỹ thành bà cụ và giả vờ lẩm cẩm. Bởi vì không thể qua mắt con gái của bà Mamiya Masuyo nên ả đã gây ra vụ cháy bốn năm trước, thiêu chết con gái của bà cụ và những hầu gái đã phục vụ bà cụ nhiều năm.
Chi tiết khiến Conan chú ý đến ả là câu nói "thay đổi kích thước hộ chiếu". Nếu mười năm qua bà Mamiya Masuyo không bước chân ra khỏi lâu đài đi du lịch thì làm sao có thể biết chuyện thay đổi kích thước hộ chiếu chứ.
Ike Hioso quan sát gương mặt lốm đốm đồi mồi của Nishikawa Mutsumi. Người phụ nữ này đúng là bất chấp mọi giá vì kho báu. Nếu ả chạy trốn bị truy nã, e là tiền thưởng nhiệm vụ sẽ cao hơn Numabuchi Kiichiro.
"Đủ rồi!" Nishikawa Mutsumi không có kiên nhẫn nghe tiếp. Ánh mắt vô cảm của Ike Hioso khi nhìn ả làm ả mất tự nhiên. Ả hỏi với dáng vẻ điên cuồng: "Rốt cuộc kho báu ở đâu? Nói cho tao mau lên!"
Ike Hioso tiếp tục quan sát. Ừm... Loại tội phạm không có cảm giác tội lỗi, không biết hối lỗi nãy phần lớn được xếp vào mục tiêu nhiệm vụ nguy hiểm có nhân cách phản xã hội. Trong quá trình bắt giữ, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp thì được phép phản kích, dù đánh chết người cũng không bị truy cứu trách nhiệm, nhưng tiền thưởng sẽ giảm rất nhiều.
...
Sau khi Conan mượn giọng nói của tiến sĩ Agasa đưa ra đáp án của câu đố, Nishikawa Mutsumi lập tức mở lối đi đằng sau bức tranh. Đến khi leo lên, ả mới phát hiện hóa ra kho báu chỉ là tòa lâu đài này và cảnh đẹp nơi đây.
Ánh nắng ban mai dần ló dạng phía chân trời, ráng mây được nhuộm thành màu vỏ quýt, ánh sáng tựa như sứ giả bộ hành nuốt chửng bóng tối, từ từ thắp sáng cả khu rừng.
Mặt sông lăn tăn sóng nước, thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm đang diễn ra trước mắt quả là cảnh đẹp tuyệt vời!
Ike Hioso đứng bên cửa sổ ngắm cảnh một lúc lâu, tinh thần phơi phới, hoàn toàn phớt lờ Nishikawa Mutsumi chán nản ngồi một xó thẫn thờ rơi lệ.
…
Một tiếng sau cảnh sát tới, làm kinh động đến chú Mamiya Mitsuru, anh Mamiya Takahito và nhóm người giúp việc vừa mới thức giấc.
Sau khi nghe tiến sĩ Agasa kể khái quát những chuyện đã xảy ra, anh Mamiya Takahito nhìn theo Nishikawa Mutsumi bị bắt lên xe cảnh sát, vừa mới thở phào yên tâm thì lại sợ hết hồn bởi một tiếng cười đột ngột.
"Ha ha ha ha ha!" Chú Mamiya Mitsuru cười to.
Cảnh sát lái xe quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chần chừ giây lát nhưng cuối cùng vẫn quyết định thu đội trước, xem tình hình thế nào rồi tính sau.
"Ha ha ha... Tôi không sao..." Chú Mamiya Mitsuru giải thích với cảnh sát mà vẫn không ngừng cười, cười cực kỳ sảng khoái: "Ha ha ha ha ha..."
Ike Hioso: "..."
Điều này không giống trong cốt truyện. Hắn nhớ là Mamiya Mitsuru phải thất vọng mới đúng...
Genta thì thầm: "Có phải bác ấy sốc quá hóa điên không?"
Conan không thể phản bác. Nếu suy đoán theo logic bình thường thì quả thật có khả năng này...
Mitsuhiko cũng thì thầm đáp lại: "Hẳn là anh Ike có số điện thoại của Bệnh viện Aoyama số 4 nhỉ?"
"Tôi không bị làm sao cả." Chú Mamiya Mitsuru thanh minh một lần nữa. Tiếng cười như chuông đồng cũng dừng lại, nhưng trên gương mặt ông ta vẫn nở nụ cười rạng rỡ: "Nói thật thì ban đầu tôi rất thất vọng, không ngờ kho báu trong lời trăng trối của ông cụ lại là tòa lâu đài này và cảnh đẹp nơi đây. Nhưng nghĩ đến chuyện mình có thể rời đi không có gì vướng bận là tôi lại thấy vui vẻ... Quả là không dễ gì! Tốt quá, thật sự rất tốt! Thay vì thèm muốn những tài sản hư vô hão huyền, lãng phí thời gian, đày đọa bản thân, chẳng thà trân trọng hiện tại, tận hưởng niềm vui trong cuộc sống, cố gắng giành lấy những thứ trước mắt."
Đúng vậy, giờ khắc này chú Mamiya Mitsuru cảm thấy linh hồn mình đã thăng hoa!
Tiến sĩ Agasa thở phào. Mặc dù ông vẫn cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng ngẫm lại thì Mamiya Mitsuru nói rất có lý.
"Anh Mamiya nghĩ được như vậy là tốt rồi."
"Mọi người cùng ăn sáng với tôi nhé!" Chú Mamiya Mitsuru đưa ra lời mời: "Đừng khách sáo, có thể nói mọi người đã giúp tôi rất nhiều!"
"Chúng tôi..." Tiến sĩ Agasa vốn không muốn làm phiền gia đình Mamiya, nhưng lại thấy Haibara Ai kéo vạt áo, vì vậy ông đành sửa lời: "Vậy thì chúng tôi xin làm phiền."
Chú Mamiya Mitsuru lại nhìn Ike Hioso: "Xin lỗi Ike, chú không muốn giam mình trong tòa lâu đài này nữa. Ban đầu chú đã đồng ý với bố cháu là sẽ chăm sóc cháu một thời gian, nhưng e là chú phải nuốt lời rồi. Lát nữa chú sẽ nói chuyện với anh Shinnosuke. Chú xin lỗi."
"Không sao ạ." Ike Hioso tỏ vẻ thông cảm.
Hắn đã đoán trước mình không sống ở đây được lâu.
Chú Mamiya Mitsuru ở lại lâu đài vì nơi này có kho báu. Nếu trong lâu đài không có kho báu đáng giá thì ông ta sẽ không giam mình trong rừng rậm.
Mặc dù thái độ và suy nghĩ của chú Mamiya Mitsuru hơi khác dự đoán của Ike Hioso, nhưng kết quả vẫn thế.
Anh Mamiya Takahito nói: "Anh tính ở lại đây. Nếu Ike không ngại thì có thể tiếp tục ở lại..."
"Cảm ơn anh." Ike Hioso suy nghĩ giây lát rồi trả lời: "Em muốn bàn bạc với bố em đã."
Nơi này thích hợp làm bãi huấn luyện, nhưng nếu hắn sống ở đây suốt thì có lẽ quanh năm suốt tháng chẳng gặp được mấy ai, chứ đừng nói chi đến tìm kiếm mấy mục tiêu nhiệm vụ tiền thưởng để bán lấy tiền.
Nhưng nếu phải lựa chọn giữa trở về bệnh viện tâm thần và ở lại đây, chắc chắn hắn sẽ chọn ở lại…
***
(Ps: Chi tiết vụ án vui lòng đọc manga Thám tử lừng danh Conan tập 20-21/anime Chuyến thám hiểm tòa lâu đài giữa rừng rậm)