• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chuyện thâm nhập luồn lách, rắn tuyệt đối là một tay lão luyện.

Cửa ngầm trong lâu đài không kín hoàn toàn, dù sao trong đường hầm cũng phải thông gió.

Có những nơi con người không vào được, nhưng rắn lại có thể trườn vào một cách dễ dàng.

Gần như Hiaka đã thăm dò hết các đường hầm, cơ quan trong lâu đài. Phỏng chừng còn có nơi ngay cả bà Mamiya Masuyo cũng không biết.

Nghe xong Ike Hioso dặn dò Hiaka: "Mày đến phòng ăn một chuyến, nếu thấy bà Mamiya Masuyo đang ở phòng ăn thì lập tức quay lại, tao đợi mày ở chỗ cửa ngầm trong căn phòng thứ hai của tầng hai... À này, về sau mày đừng có chọc vào bé gái mà mày bảo là ngốc nghếch nhé. Chỉ cần một lọ thuốc hóa học, mày chết còn lại bộ xương đã xem như may mắn lắm rồi."

Hiaka lập tức nhổm dậy nhìn Ike Hioso, mặt ngây ra.

Đáng sợ thế cơ á? Lừa người... à không, lừa rắn đấy à?

Ike Hioso không nói thêm những lời thừa thãi, hắn mở cửa toilet ra lệnh: "Hành động!"

...

Trong phòng ăn ở tầng một, người già trẻ nhỏ ngồi quanh bàn.

"Wow! Thịnh soạn thật đấy!"

Genta nhìn chằm chằm thức ăn không dời mắt.

Một cô giúp việc đi tới cạnh chú Mamiya Mitsuru nói nhỏ: "Thưa ông Mitsuru, chúng tôi không tìm thấy cậu Ike."

"Các cô tiếp tục tìm đi." Chú Mamiya Mitsuru thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn sang tiến sĩ Agasa: "Chúng ta ăn trước đi, để người giúp việc đi tìm Ike là được."

"Ơ..." Tiến sĩ Agasa ngập ngừng: "Nhưng mà..."

"Không sao đâu. Ike đi tìm bé trai đang trốn ấy mà, tìm được thì Ike sẽ đưa cậu bé đến ăn cơm." Chú Mamiya Mitsuru đã quen bịa "hành tung hàng ngày" cho Ike Hioso.

Haibara Ai giật mình, còn tưởng lúc Ike Hioso đi tìm Conan đã bị người ta trông thấy. Cô lén lút quan sát vẻ mặt của Mamiya Mitsuru: "..."

Ông chú này cũng mang vẻ mặt vô cảm...

Nét mặt chú Mamiya Mitsuru tỉnh bơ.

Quả nhiên bịa hành tung cho Ike Hioso riết thành quen, quen rồi thì múa bút thành văn.

Chú Mamiya Mitsuru đã chết lặng rồi. Nếu ngay cả nhà khoa học này cũng không tìm thấy kho báu thì ông ta sẽ không ở lại đây nữa...

Không, không thể từ bỏ được!

Nhưng kiên trì sao mà khó quá...

Bà Mamiya Masuyo ngồi xe lăn có linh cảm không lành. Mặc dù bà ta đã đánh ngất thằng nhóc bốn mắt xông vào cửa ngầm rồi nhốt lại, nhưng Ike Hioso đã sống trong lâu đài một thời gian, khó mà đảm bảo đối phương không phát hiện ra điều gì.

Không được! Mình phải đi xem thử!

"Mang cơm lên phòng cho ta, ta muốn dùng bữa trong phòng riêng."

"Kìa bà!" Anh Mamiya Takahito hơi ngạc nhiên.

"Hừ, người bạn nhà khoa học gì chứ, ta thấy nó muốn tìm người thông minh đến giải câu đố thì có! Nó ở lại đây chỉ vì kho báu trong lâu đài mà thôi!" Bà Mamiya Masuyo đẩy xe lăn rời đi: "Khi nào con gái ta về thì báo cho ta, ta muốn nói chuyện rõ ràng với nó. Sao nó lại bị loại người này lừa gạt kia chứ!"

Mamiya Takahito hơi khó xử. Anh ta ngẩng đầu nhìn bố dượng Mamiya Mitsuru, hình như đối phương không tức giận, vì vậy anh ta không nói thêm gì nữa.

"Mang cơm lên cho bà cụ đi." Chú Mamiya Mitsuru bình tĩnh ra lệnh cho người giúp việc.

Haibara Ai vẫn luôn lén lút quan sát các thành viên trong gia đình này. Bà cụ thỉnh thoảng lại quên chuyện con gái đã qua đời. Cháu trai thấy bà ngoại mắng bố dượng cũng chỉ hỏi thăm một câu rồi thôi. Chú Mamiya Mitsuru lại càng kỳ lạ hơn, sắc mặt vô cùng tiều tụy, hình như ông ta chẳng quan tâm tới chuyện gì ngoài kho báu trong lâu đài. Haibara Ai bất giác dịch sát lại gần tiến sĩ Agasa gọi khẽ: "Tiến sĩ ơi..."

"Ơi." Tiến sĩ Agasa cũng phối hợp hạ âm lượng: "Sao vậy cháu?"

"Lát nữa bác tìm cơ hội báo cảnh sát nhé, e là Edogawa đã xảy ra chuyện. Anh Ike Hioso đã đi tìm cậu ấy." Haibara Ai nói rất nhỏ: "Bác cần cảnh giác chút, đừng tin người nhà này."

Ngay cả anh Mamiya Takahito cũng bị Haibara Ai bài trừ.

Không phải cô không tin Ike Hioso, mà là do đột nhiên cô cảm thấy hình như Mamiya Takahito cũng không được bình thường cho lắm...

"Hả?" Tiến sĩ Agasa kinh ngạc.

"Bác không cảm thấy người nhà này rất lạ sao?" Haibara Ai nói: "So ra thì Ike Hioso là người bình thường duy nhất ở đây."

Tiến sĩ Agasa nhớ lại những trải nghiệm sau khi vào lâu đài, sau đó liếc nhìn hai người đang ngồi bên bàn ăn, cuối cùng gật đầu. Không biết có phải nguyên nhân tâm lý hay không mà đột nhiên ông cảm thấy bầu không khí nơi này rất kỳ lạ. Ông chỉ có thể âm thầm đồng cảm với Ike Hioso.

Thật tội nghiệp! Chẳng dễ gì mới ra khỏi Bệnh viện Aoyama số 4, tạm thời sống nhờ nhà người ta, vậy mà các thành viên trong gia đình lại thế này...

"Chúng ta cứ ăn cơm trước đi." Chú Mamiya Mitsuru nói với mọi người. Nếu ông ta biết suy nghĩ trong lòng Haibara Ai và tiến sĩ Agasa, thì e là ông ta sẽ kích động đến nỗi nhảy bật ra khỏi ghế.

Ông ta mới là người bình thường duy nhất trong nhà có biết không?

Tuy nhiên...

Trong khi ba đứa trẻ vui vẻ ăn uống, hành động của chú Mamiya Mitsuru và anh Mamiya Takahito đều lọt vào mắt tiến sĩ Agasa. Chú Mamiya Mitsuru thì kể chuyện lâu đài gặp hỏa hoạn, thỉnh thoảng lại lơ đễnh, trên gương mặt tiều tụy ngổn ngang những cảm xúc rối rắm; còn anh Mamiya Takahito thì chỉ yên lặng ăn cơm... Tiến sĩ Agasa càng thêm khẳng định cảm giác của mình không sai.

Trước khi bà Mamiya Masuyo về đến phòng mình, Ike Hioso và Hiaka đã lẻn vào đường hầm.

Hiaka tìm người dựa vào mùi máu tươi của Conan vương lại trên đường. Nó quấn trên cổ Ike Hioso, lên tiếng chỉ đường.

Ike Hioso không dùng đèn pin chiếu sáng mà chỉ nghe theo sự chỉ dẫn của Hiaka, thong dong đi trong đường hầm, bước chân nhẹ đến mức không phát ra âm thanh.

Cùng lúc đó, bà Mamiya Masuyo đã về phòng. Vì cảm thấy bất an nên bà ta cũng mở cửa ngầm đi vào đường hầm để kiểm tra mấy lối vào đường hầm.

Đáng tiếc là Ike Hioso có thói quen xóa mọi dấu vết khi hành động, vì vậy bà ta không thể tìm thấy dấu vết ra vào.

Bà Mamiya Masuyo tìm một lượt cũng không phát hiện thấy có gì bất thường, bèn đi tới căn phòng bí mật nhốt Conan.

Trong không gian tối tăm ngột ngạt, Conan đã tỉnh lại nhưng đang bị trói chặt bằng dây thừng. Khi nghe thấy âm thanh mở cơ quan, cậu chỉ có thể ngã ra đất để chuyển hướng, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cửa mở, ánh sáng chói mắt của đèn pin chiếu thẳng vào Conan làm cậu không mở mắt ra được.

Bà Mamiya Masuyo cầm đèn pin soi một vòng khắp căn phòng bí mật, sau đó đi ra ngoài.

"Này!" Conan hét lên, nhưng chỉ có âm thanh đóng cơ quan vang lên trong bóng tối đáp lại cậu. Cậu nhíu mày suy tư.

Hồi nãy cậu còn cho rằng đối phương sợ xảy ra biến cố nên vội vàng đến giết người diệt khẩu, nhưng bây giờ xem ra đối phương muốn cậu "chết tự nhiên" hơn.

Mà hành động vừa rồi của đối phương dường như là xác nhận cậu có còn ở đây hay không, hoặc là đang tìm ai đó...

Có người đi tìm cậu!

Hơn nữa, chắc chắn người đó đã vào trong này!

Tiến sĩ Agasa? Haibara? Hay là ba đứa nhóc? Không, khả năng cao nhất là...

Phía sau lại vang lên âm thanh mở cơ quan rất khẽ.

Sao lại ở phía sau? Phía sau vẫn còn cơ quan ư?

Conan nảy sinh nghi vấn, lẳng lặng xê dịch để chuyển sang hướng khác.

Trong bóng tối, Conan giống như bóng đèn phát sáng trong "mắt cảm biến nhiệt" của Hiaka, nó nhìn rõ mọi hành động của cậu.

"Sang trái hai bước, tiến lên sáu bước, ngồi xuống là có thể sờ đầu thằng nhóc kia. Thằng nhóc kia ngã trên mặt đất, mặt quay về phía chúng ta."

Mắt của Conan không phải là cảm biến hồng ngoại, cậu chỉ nghe thấy âm thanh mở cửa cơ quan vang lên trong bóng tối, sau đó yên tĩnh trở lại... Không, cẩn thận lắng nghe thì hình như còn có tiếng động khe khẽ.

Tiếc là tiếng động quá nhỏ, cậu không thể phán đoán tình huống.

Khoảng năm sáu giây sau, một bàn tay đặt lên đỉnh đầu Conan, đồng thời giọng nói lúc nào cũng bình tĩnh của Ike Hioso vang lên trên đỉnh đầu cậu.

"Conan, em đã tỉnh chưa?"

"Phù!" Conan thở phào nhẹ nhõm, thì thầm đáp lời: "Người kia vừa mới đến đây, đã đi rồi anh ạ. Nơi này là một căn phòng bí mật khép kín."

Nghe cậu nói vậy, Ike Hioso không hiểu ra sao: "Thì?"

Conan sửng sốt. Với IQ của Ike Hioso, hẳn là đối phương phải hiểu ý cậu mới đúng. Cậu chủ động giải thích: "Giờ anh có bật đèn pin cũng không sao. Chỉ cần bà ta không vào đây thì sẽ không phát hiện ra. Em đang bị trói..."

Phải nhìn thấy thì mới cởi trói cho cậu được chứ?

Ike Hioso: "Đèn pin á? Anh không mang."

Conan nghẹn lời. Anh vào đường hầm mà lại không mang theo đồ chiếu sáng hả?

Từ từ! Có nghĩa là Ike Hioso hoàn toàn mò mẫm trong bóng tối đi tới đây ư?

"Trên đồng hồ đeo tay của em..."

Conan còn chưa nói nốt vế sau "có đèn pin nhỏ có thể chiếu sáng, anh cởi trói cho em trước đi", cậu đã cảm nhận được tay của Ike Hioso chạm vào sợi dây trên cổ tay mình một cách chính xác: "..."

"Đồng hồ đeo tay của em thế nào?" Ike Hioso hỏi.

"Không… không có gì..." Conan nhìn bóng tối phía trước, nghi ngờ có phải do lúc nãy ánh sáng mạnh từ đèn pin của bà Mamiya Masuyo chiếu tới làm mắt cậu xuất hiện vấn đề hay không.

Hiaka tiếp tục miêu tả tình huống cho Ike Hioso, tất nhiên là Conan không nghe thấy: "Thắt nút chết khá chặt, chắc là không cởi được đâu. Anh dùng dao đi."

"Em nằm yên nhé!" Ike Hioso dặn dò, sau đó lấy con dao bấm trong túi quần ra, bấm mở.

Conan đang chìm trong nghi ngờ thì chợt thấy hai cổ tay bị trói hơi lành lạnh, sau đó cảm giác trói buộc biến mất. Bấy giờ cậu mới nhận ra Ike Hioso đã dùng dao cắt dây thừng. Cậu lập tức nổi gai ốc, không dám động đậy.

Hiaka: "Còn có một vị trí cách tay trái chủ nhân khoảng hai mươi centimet... Dừng lại! Dây đứt rồi, cắt tiếp sẽ đâm vào lưng thằng nhóc này. Ok, cuối cùng là sau mắt cá chân của cậu bé."

Conan nhận thấy lại có thêm một sợi thừng bị cắt đứt.

"Còn lại em có thể..."

Ike Hioso cắt nốt sợi dây thắt nút chết cuối cùng dựa theo chỉ dẫn của Hiaka. "Em nói gì cơ?"

"Không có gì ạ." Conan ngồi dậy, ôm tâm trạng rối rắm gỡ sợi dây quấn ba vòng trên người mình xuống. Rốt cuộc cậu không kìm được bèn hỏi: "Anh Ike ơi... có phải em bị mù rồi không?"

Ike Hioso thoáng im lặng: "Em nói xem?"

Conan hơi căng thẳng, sau đó chợt tỉnh táo lại. Hình như mình hỏi ngu rồi! Đã được cởi trói, mình tự xác nhận là được mà!

Cậu bật đèn pin trên đồng hồ đeo tay lên, kết quả là mình vẫn nhìn được. Câu im lặng vài giây, quay sang nhìn Ike Hioso.

"Sao anh tìm đến đây được?"

"Thì cứ thế tìm thôi." Ike Hioso bỗng ngừng nói, lập tức xách Conan lên, nhanh chóng chạy vào cửa ngầm mà mình đi lúc trước, sau đó đóng cửa cơ quan.

Đồng hồ đeo tay của Conan vẫn còn rọi qua khe cửa đã đóng chặt, cậu nhìn thấy trong căn phòng bí mật bên kia cũng sáng dần lên. Thấy vậy cậu bất giác quay đầu nhìn Ike Hioso.

Mặc dù không nhìn rõ người mở cửa bên kia, nhưng đoán chừng đó chỉ có thể là kẻ giả mạo bà Mamiya Masuyo sống ở đây...

Nếu Ike Hioso không phản ứng nhanh thì có lẽ hai người họ sẽ bị nhốt bên trong.

Nhưng phản ứng của Ike Hioso cũng nhanh quá thì phải?

Thời gian xách cậu lên, thời gian đi đến cửa ngầm, cộng thêm thời gian đóng cửa ngầm. Tính ra thì Ike Hioso đã phát hiện từ trước khi đối phương đến cửa ngầm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK