• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tabata Katsuo giật mình, xoay người gọi: "Lão phu nhân!"

"Thật ra bố nó cũng biết mấy chuyện này." Bà Mamiya Masuyo nói bằng chất giọng chầm chậm đượm nỗi hoài niệm của người già: "Có điều ông ấy không giận, ngược lại còn rất vui là đằng khác..."

"Tôi xin lỗi vì đã gợi lại những ký ức đau buồn đó!" Tabata Katsuo vội vàng xin lỗi.

"Anh không cần căng thẳng như thế." Bà Mamiya Masuyo ngẩng đầu nhìn bức tranh treo trên tường: "Ta đã quen với cuộc sống không có ông ấy bên cạnh, cũng giống như người ta thay đổi hoa văn trên tiền giấy và kích cỡ hộ chiếu vậy, ban đầu không quen lắm nhưng lâu dần sẽ cảm thấy bình thường. Thời gian rất đáng sợ, niềm vui hay nỗi buồn rồi cũng sẽ phai nhạt theo thời gian..."

Ike Hioso nhìn bà Mamiya Masuyo. Trong thời gian sống ở đây, hắn cũng chú ý tới hành động và lời nói của đối phương, hoàn toàn kín kẽ không một chút sai lầm. Vậy mà Conan vừa đến, bà cụ đã lòi đuôi.

Bà cụ muốn tâm sự với người ngoài, hay là bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng Conan?

Bà Mamiya Masuyo cũng phát hiện ra Ike Hioso nhìn mình, nhưng bà cụ đã quen ánh mắt lạnh lùng khiến người ta khó chịu của thằng nhóc này.

"À này, mấy người họ là ai?"

"Thưa lão phu nhân, đây là người bạn nhà khoa học của ông chủ." Thợ làm vườn Tabata Katsuo trả lời: "Ông ấy dẫn đám trẻ ghé thăm."

"Nhà khoa học ư?" Sự chú ý của bà Mamiya Masuyo giống hệt chú Mamiya Mitsuru. Bà cụ trở nên kích động, nhưng chợt nhận ra mình hơi mất kiểm soát, thế là vội vàng nói chuyện như bình thường: "Vậy thì tốt quá! Ta muốn nhờ anh giúp ta giải câu đó mà chồng ta để lại, tìm ra bí ẩn chôn giấu trong tòa lâu đài này."

"Bí ẩn?" Tiến sĩ Agasa ngơ ngác.

Thợ làm vườn Tabata Katsuo giải thích: "Nghe nói trước khi cụ ông qua đời đã để lại lời trăng trối, muốn tặng báu vật quý giá nhất cho người giải được câu đố trong lâu đài."

"À mà con gái ta vẫn chưa đến à?" Bà Mamiya Masuyo nhìn ra cửa.

"Dạ?" Tabata Katsuo toát mồ hôi.

"Chẳng phải nó nói là sẽ về chúc thọ ta sao?" Bà Mamiya Masuyo đẩy xe lăn rời đi, tốc độ rất nhanh, giọng nói đong đầy vui vẻ: "Nó đến thì bảo nó lên phòng ta nhé, ta sắp được gặp con gái rồi!"

Tabata Katsuo nghĩ tới nỗi kinh hoàng do những câu chuyện ly kỳ xảy ra hàng ngày trong lâu đài mang lại, cuối cùng chốt lại bằng một tiếng thở dài bất lực: "Từ sau vụ hỏa hoạn, tình trạng của bà cụ vẫn luôn như thế..."

Tiến sĩ Agasa bùi ngùi: "Nhất định là bà cụ đã chịu cú sốc lớn!"

"Ông Mitsuru cũng vất vả lắm." Tabata Katsuo nói nốt vế sau.

Tiến sĩ Agasa: "..."

Hình như suy nghĩ của hai người không cùng một tần số thì phải?

Rõ ràng là Conan cảm thấy hứng thú với câu đố hơn. Cậu đi đến bên cạnh Ike Hioso, kéo vạt áo của hắn. Thấy Ike Hioso nhìn mình, cậu mới ngẩng đầu hỏi: "Anh Ike không giải được câu đố kia ư?"

Rất có thể đối phương không phải là người của tổ chức kia, vậy thì cậu không cần thẩn thận quá mức, dù sao cậu vẫn rất tán thưởng năng lực của Ike Hioso.

Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một bước, có lẽ câu này rất hợp để nói về Ike Hioso.

Ike Hioso lắc đầu: "Anh không có hứng thú với kho báu."

Conan cạn lời. Người bình thường đều có hứng thú với kho báu, quả nhiên anh chàng này không bình thường.

"Vậy từ căn phòng nào có thể nhìn những quân cờ vua trong sân hả anh?"

"Anh sẽ dẫn các em đi." Ike Hioso xoay người dẫn đường.

Conan: "..."

Không cần cậu nói, người ta đã biết cậu muốn làm gì. Khả năng phán đoán tâm lý của anh chàng này không tầm thường...

Đã tới tầng ba, Conan và ba đứa nhóc trong đội thám tử nhí chen chúc trước cửa sổ nhìn tượng cờ vua trong sân.

Haibara Ai kéo vạt áo của Ike Hioso.

Ike Hioso cúi đầu nhìn cô và hỏi: "Có vẻ như trẻ con thích kéo vạt áo người khác nhỉ?"

Sắc mặt Haibara Ai lập tức tối sầm: "Em mà vỗ vai được thì còn kéo vạt áo chắc?"

"Không phải, ý anh là hành động đột ngột kéo vạt áo anh không an toàn cho lắm." Ike Hioso giải thích.

Hiaka cũng phối hợp với hắn, ló đầu ra khỏi ống tay áo, vừa nhìn Haibara Ai chằm chằm vừa thè lưỡi. Trước đó nó đã nghe thấy mọi người nói chuyện, bây giờ bắt đầu phàn nàn: "Chủ nhân ơi, năm đứa nhóc và ông già kia thì tạm được, còn thằng nhãi đeo kính lại nói chuyện hơi chướng tai. Cái gì mà kém hơn Sherlock Holmes một chút chứ! Bất kể Sherlock Holmes là ai, chủ nhân chẳng kém người ta chút nào..."

Ike Hioso: "..."

Không, đối với Conan - một fan cuồng của Sherlock Holmes, đó là sự đánh giá rất cao đấy.

Haibara Ai nhìn Hiaka không ngừng thè lưỡi, đứng sững như trời trồng, trong đầu thầm tính toán lúc nãy tay mình cách đầu rắn bao xa.

Bên kia, Conan đã chụp lại bàn cờ vua trong sân, đang ngồi bên bệ cửa sổ nghiên cứu. Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, cậu không kìm được lòng tò mò bèn ngẩng đầu nhìn, tức thì trông thấy cái đầu rắn ló ra từ ống tay áo của Ike Hioso: "..."

Khi nãy cậu cũng kéo vạt áo của Ike Hioso!

Nếu lúc cậu kéo vạt áo, con rắn giật mình cắn cậu một phát... Hình ảnh ấy quá đẹp, cậu không dám tưởng tượng...

Còn nữa, cùng là kéo vạt áo, vì sao Ike Hioso chỉ nhắc nhở Haibara Ai chứ không nhắc nhở cậu? Phân biệt đối xử thế!

"Đây là thú cưng của anh, nó tên là Hiaka." Ike Hioso suy nghĩ giây lát, sau đó bổ sung thêm một câu: "Bình thường nó không cắn người."

Hiaka liếc Haibara Ai đang ngây ngốc nhìn mình, tiếp tục nói: "Cô bé này thú vị đấy, tuy hơi ngốc nghếch nhưng da rất nhẵn mịn. Trong mắt loài rắn chúng tôi, như vậy là đẹp rồi. Tiếc là không có vảy..."

Ike Hioso im lặng nhét đầu Hiaka vào trong ống tay áo. Con người mọc vảy cũng được hả?

Haibara Ai hơi ngốc nghếch?

Hắn cảm thấy nếu đối phó với Hiaka, thì Haibara Ai có lực sát thương lớn hơn Kuroba Kaito nhiều. Nhẹ thì vảy ít hùng hoàng, nếu điên lên thì một lọ Acid sulfuric cũng đủ khiến Hiaka chết không còn xác...

Haibara Ai ngẩng đầu nhìn Ike Hioso với ánh mắt phức tạp: "Thú... thú cưng rất đặc biệt!"

Ngoại trừ câu này, cô còn nói gì được nữa?

Cô thích động vật, nhưng chủ yếu là những loài có lông, tròn vo đáng yêu, chứ không phải loài rắn dài ngoằng trơn trượt, trên người phủ đầy vảy lạnh lẽo.

"Thật ra Hiaka rất đẹp mà." Ike Hioso nói giúp Hiaka.

Không biết là do thú cưng nhà mình đẹp hay là Ike Hioso nhìn rắn nhiều nên không thấy xấu, tóm lại hắn cảm thấy mặc dù Hiaka có hoa văn xám đen đan xen, chỗ màu đen thì đen nhánh, chỗ màu xám thì lẫn chút sắc trắng, vảy bóng loáng trông rất đẹp.

Hơn nữa, mắt Hiaka cũng màu đen. Thỉnh thoảng nó ló đầu ra, trông mặt còn ngốc hơn vẻ mặt của Haibara Ai vừa rồi.

Haibara Ai miễn cưỡng gật đầu: "Khụ... cũng... cũng được."

"À phải rồi, lúc nãy em muốn nói gì với anh vậy?" Ike Hioso hỏi.

"Em muốn hỏi là..." Haibara Ai nhìn sang chỗ khác: "Trước đây anh mắc bệnh gì vậy?"

Ike Hioso không có gì phải giấu giếm: "Rối loạn nhân cách phân liệt. Một nhân cách bị trầm cảm nặng, một nhân cách..."

"Á!"

Không biết Genta đã chạy vào căn phòng bên cạnh từ lúc nào, đột nhiên cậu bé hét ầm lên.

Conan ló đầu nhìn, vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Ike Hioso cũng vội vàng chạy theo. Nhưng khi hắn chạy sang phòng bên cạnh, trong đó chỉ có Genta và Mitsuhiko, còn Conan thì không thấy đâu.

Haibara Ai cũng theo Ike Hioso sang bên này: "Edogawa đâu?"

Genta ngơ ngác nhìn xung quanh: "Vừa rồi cậu ấy còn ở đây mà..."

"Các cậu sao thế?" Ayumi cũng đi theo.

Mitsuhiko ù ù cạc cạc: "Conan tự dưng biến mất..."

Haibara Ai chú ý tới chiếc ghế bị đổ, sách vở rơi vãi dưới đất và nắp đậy đồng hồ treo tường đã bị mở ra. Cô vươn tay kéo vạt áo Ike Hioso nhưng bỗng nhớ tới Hiaka, bàn tay chợt khựng lại.

"Anh biết rồi." Ike Hioso không cúi xuống nhìn Haibara Ai mà đưa mắt nhìn sang thợ làm vườn Tabata Katsuo, chú Mamiya Takahito và tiến sĩ Agasa đang ở ngoài cửa chuẩn bị đi vào phòng. Hắn nói rất nhỏ: "Nếu mở cánh cửa ngầm ở đây thì người trong phòng ngủ của chủ nhân tòa lâu đài này, tức là quốc vương và hoàng hậu, sẽ nhìn thấy tín hiệu. Em đừng chạm bừa. Lát nữa khi tất cả mọi người đến phòng ăn, anh sẽ đi tìm Conan. Các em đừng chạy lung tung, cũng đừng đi vào bất cứ một cánh cửa nào đột nhiên mở ra."

Haibara Ai lo lắng, nét mặt đanh lại: "Quả nhiên tòa lâu đài này không đơn giản."

"Các em đừng tách ra đi một mình là được." Ike Hioso nói: "Đúng rồi, ngoài anh Mamiya Takahito ra, các em phải đề phòng tất cả những người khác, đừng nhắc đến việc báo cảnh sát trước mặt bọn họ."

Mặc dù trong cốt truyện Mamiya Mitsuru không làm gì hết, nhưng rõ ràng là ông ta nhắm tới kho báu nên mới ở lại nơi này, cộng thêm sự xuất hiện của hắn có khả năng thay đổi quỹ đạo vốn có, cho nên vẫn phải đề phòng.

Còn những người làm công có liên quan như thợ làm vườn Tabata Katsuo...

Bản tính con người không thể vượt qua thử thách!

Haibara Ai hơi lo lắng, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Cô nhỏ giọng hỏi: "Anh Mamiya Takahito có đáng tin không?"

"Tin được." Trong thời gian này Ike Hioso cũng đã biết sơ sơ tính cách của Mamiya Takahito: "Đơn thuần vô hại, năng lực hành động kém, thiếu quyết đoán, hay giả ngốc."

Haibara Ai: "..."

Lời đánh giá thật sắc bén!

Nhưng cô đã hiểu ý của Ike Hioso. Có thể tiếp xúc với Mamiya Takahito, nhờ Mamiya Takahito giúp đỡ, nhưng đừng ôm quá nhiều hi vọng.

Bởi vì thợ làm vườn Tabata Katsuo đoán là Conan xuống tầng đi WC nên tiến sĩ Agasa và ba đứa trẻ của đội thám tử nhí bị đánh lạc hướng, quyết định đến phòng ăn dùng bữa.

"Cháu đi vệ sinh một lát."

Ike Hioso dứt khoát lấy cớ đi vệ sinh, đi vào toilet tầng hai.

Cửa vừa đóng lại, Hiaka vội vàng chui ra khỏi tay áo của Ike Hioso, sốt sắng nói: "Có hành động phải không chủ nhân? Đi tìm cậu bé kia hả? Tuyệt vời, mấy ngày nay tôi chán chết đi được..."

"Mày đã thăm dò hết các cửa ngầm chưa?" Ike Hioso thì thầm hỏi.

Mấy ngày nay Hiaka trườn khắp lâu đài không phải chỉ có chơi đùa, mà nó còn mang theo thiết bị khám phá bên trong lâu đài.

Dù sao Kuroba Kaito đi rồi nhưng vẫn nhớ nhung kho báu. Một ngày trước khi rời đi, cậu còn thỏa thuận với Ike Hioso là một khi tìm ra kho báu thì nhất định phải báo cho cậu. Nếu không phải đá quý thì nó thuộc về Ike Hioso, nếu là đá quý thì đưa cho Kuroba Kaito xem trước rồi chia cho cậu chút đỉnh là được...

Thỏa thuận cực kỳ cặn kẽ, suýt chút nữa thì Ike Hioso không nhịn được nói với Kuroba Kaito: Đá quý á? Cậu nghĩ nhiều rồi, kho báu này còn chẳng có lấy một đồng xu.

Nhưng câu nói "ai thấy cũng có phần" tràn đầy hưng phấn của Kuroba Kaito đã chặn ngược những lời hắn muốn nói.

"Đương nhiên là tôi đã thăm dò hết rồi." Hiaka điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc.

Ike Hioso không kìm được vươn tay giữ đầu nó. Mỗi khi Hiaka điên cuồng gật đầu, hắn lại có cảm giác "con rắn này điên rồi".

"Sau này mày gật một cái là được rồi. Giờ hãy nói cho tao biết tình hình cửa ngầm mà mày thăm dò được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK