• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người ăn cơm, một người hí hoáy điện thoại.

Khoảng năm phút sau, Haibara Ai ăn cơm xong, uống thuốc cảm, đi vào phòng thay quần áo.

Bên Ike Hioso, thông tin về ba nhiệm vụ tiền thưởng cũng đã tải về điện thoại. Hắn xóa hết mọi dấu vết còn lại trên máy tính, sau đó đắp cho Kitagawa Adachi một chiếc áo khoác. Chờ Haibara Ai ra ngoài, hắn lại gói lại bộ đồ ngủ cô đã thay ra và một bộ quần áo mới khác để mang đi.

Haibara Ai ngầm chấp nhận hành vi của Ike Hioso. Sau khi ra ngoài, cô trùm mũ áo khoác đỏ lên đầu: "Vậy anh ấy thì sao?"

"Anh ấy tỉnh lại sẽ tự trở về." Ike Hioso đóng cửa: "Địa chỉ cụ thể là nơi nào, anh lái xe chở nhóc tới."

"Số 21, khu 2 phố Beika."

Một tiếng sau, một chiếc xe dừng trước cổng nhà Kudo.

Haibara Ai nhìn căn nhà tối đen yên tĩnh, khẽ hắng giọng nói: "Hình như không có ai ở nhà. Anh về trước đi, em sẽ chờ ở bên ngoài."

Trước đó cô chỉ muốn đi tìm Kudo Shinichi cũng bị teo nhỏ. Bất kể Kudo Shinichi là người cùng cảnh ngộ bị teo nhỏ hay là người biết về tổ chức và từng có xung đột với tổ chức, tìm cậu ấy lập đội là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng suýt chút nữa cô đã quên sau khi Kudo Shinichi bị teo nhỏ thì không sống ở đây nữa.

"Anh chờ cùng em." Ike Hioso dứt khoát xuống xe.

"Không cần đâu ạ!"

Haibara Ai xuống xe theo, giả vờ là một bé gái rất cảnh giác: "Em nghe nói có biến thái thích ra tay với bé gái. Không phải là anh muốn xác định xem trong nhà em có những ai, sau đó lên kế hoạch trói em đi đấy chứ?"

Ike Hioso sửng sốt...

"Phụt!"

Cười, anh ta cười?

Haibara Ai sững sờ nhìn Ike Hioso. Ý cười trên gương mặt chàng trai không rõ ràng, nhưng khi cười lên, đôi mắt màu tím nhạt tựa mây mù tan đi, vô cùng ấm áp.

Cái anh này...

Haibara Ai hoàn hồn, lạnh mặt +1.

"Anh... anh cười cái gì? Có gì đáng cười đâu!"

Ike Hioso khẽ xoa mặt. Hình như lâu rồi cơ thể này không cười, cơ mặt cứng ngắc, đột nhiên nở nụ cười nên hơi đau: "Tại vì tự dưng em tỏ ra giống một nhóc quỷ kiêu căng chảnh chọe, không dễ chung đụng. Buồn cười chết đi được!"

Rõ ràng lúc trước vẫn ổn, giờ đột nhiên thay đổi thái độ, cứ như đang nói: Em vẫn luôn nghi ngờ anh là người xấu. Bây giờ đến nhà rồi, em không sợ gì hết. Em muốn ngả bài, vạch trần anh!

Có lẽ những người khác sẽ nghĩ như vậy, nhưng đáng tiếc...

Ike Hioso biết Haibara Ai không phải một cô bé thật sự, sẽ không có phản ứng trẻ con này.

Đối phương lo lắng sẽ chạm mặt người của tổ chức ở đây? Hay là sợ hắn bị liên lụy, cố ý xa cách?

Haibara Ai nghĩ tới một chồng sách mà mình nhìn thấy trên bàn trong phòng khách, chợt hiểu ra có lẽ tên này học Tâm lý học. Thôi vậy, diễn tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Em chỉ đùa thôi."

Ike Hioso gật đầu: "Ừm."

Haibara Ai nhìn Ike Hioso bằng ánh mắt kỳ lạ. Cái tên không hay nói nhiều, im lặng yên tĩnh như mắc chứng tự kỷ này thật sự giỏi Tâm lý học ư?

"Anh vẫn luôn như thế này à?"

Ike Hioso nghi hoặc nhìn Haibara Ai.

"Không có lòng tò mò, không tùy tiện nói cười, khả năng giao tiếp rất kém, tỏ ra là một người lạnh lùng kiêu ngạo, không dễ chung đụng..." Haibara Ai thản nhiên đáp trả câu "kiêu căng chảnh chọe, không dễ chung đụng" mà Ike Hioso đánh giá cô trước đó.

Ike Hioso suy nghĩ chốc lát: "Trông anh giống kiểu người không dễ chung đụng hả?"

"Nhìn bề ngoài thì thế." Haibara Ai nhìn Ike Hioso với vẻ mặt bình tĩnh.

Ẩn ý: nhưng thực chất không phải.

Nhưng bảo cô an ủi một chàng trai đừng nghĩ nhiều... thì có chút điệu bộ thiếu nữ, cô không quen.

Dù sao đối phương chắc hẳn cũng hiểu ý cô.

Tuy chàng trai này ít nói, nhưng chẳng liên quan gì đến từ kiêu ngạo. Ít nhất ở bên cạnh anh ta rất thoải mái, anh ta hẳn là một người có nội tâm dịu dàng.

Anh ta đưa cô về nhà có thể là do đồng cảm hoặc có nguyên nhân nào khác. Anh ta mua quần áo cho cô cũng có thể là vì nhiều tiền không có chỗ tiêu, cảm thấy tiêu ít tiền cũng chẳng sao. Nhưng người này còn mua dép và nội... cái này không tính!

Còn nữa, lúc cô ăn cơm có nhìn thấy hộp cơm rỗng trên bàn, chứng tỏ anh chàng này cố ý mua hai suất cơm, nhớ để dành cho cô một suất.

Trên tóc vẫn còn vương mùi dầu gội đầu thoang thoảng, nhưng trên gối không có vết ướt, chứng tỏ anh ta đã gội đầu cho cô, còn cẩn thận sấy tóc.

Đồ ngủ và dép đều mềm mại, ít nhất anh ta đã cân nhắc về chất liệu và nghiêm túc lựa chọn. Anh ta mua hai bộ quần áo có màu sắc khác nhau, còn không quên mua hai chiếc áo khoác ngoài phù hợp với nhiệt độ thấp về đêm dạo gần đây.

Ngoài ra, lúc cô tỉnh lại liền có đồ ăn, lúc uống thuốc thì nước sôi ngay cạnh tay cũng có nhiệt độ phù hợp.

Vậy mà từ đầu đến cuối anh chàng này không cố ý nói ra mình đã làm những gì, như thể đó là chuyện rất đỗi bình thường.

Bỏ qua yếu tố tính cách và tiền bạc, những chi tiết nhỏ này càng khiến người ta cảm động.

Haibara Ai không khỏi ngoẹo đầu nhìn Ike Hioso đứng bên cạnh cúi đầu xem điện thoại. Anh chàng này cứ thích lạnh mặt, dáng vẻ không có hứng thú với bất cứ thứ gì, hoàn toàn không biết cách ứng xử...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK