Ike Hioso chỉ có thể im lặng.
Kiểu gì cũng bị cho là có bệnh, hắn có thể nói gì được đây?
Lúc đó Ike Hioso muốn nói "cây sen đá trong bồn cây trên bàn làm việc của bác nói với cháu là hôm qua bác lười biếng trong giờ làm việc, chơi game trên điện thoại di động hơn một tiếng", nhưng cuối cùng hắn nhịn lại.
Dựa theo lối suy nghĩ của bác sĩ Fukuyama Chiaki có thể đoán được nếu hắn nói như vậy, e rằng ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu đối phương sẽ là "Không ngờ hôm qua tên nhóc này lại nhìn lén phòng làm việc của mình? Lúc đó cậu ấy không nhớ nhưng lại bắt đầu hoang tưởng? Thật đáng sợ... Khụ, không thể nói người bệnh như vậy. Thật... đáng thương mới đúng, thật sự là bệnh không nhẹ."
Tóm lại, kể từ ngày đó Ike Hioso không từ bỏ việc chứng minh cho bác sĩ Fukuyama Chiaki thấy mình không bị tâm thần, ngoài ra còn âm thầm nghiên cứu năng lực này.
Trước mắt thời gian hắn nghe thấy động thực vật nói chuyện không có quy luật gì, hắn không thể kiểm soát, cũng tạm thời chưa phát hiện ra quy luật.
Có khi mấy ngày chẳng nghe thấy chúng nói chuyện, có khi lại phải nghe cái cây to nào đó lải nhải mấy tiếng liền.
Cũng bởi vì khoảng thời gian không xác định, thời gian xuất hiện cũng không xác định, nên chuyện này đã mang đến cho hắn không ít phiền não.
Chẳng hạn như đột nhiên chuyển sang phong cách phim kinh dị.
Có một đêm Ike Hioso đi tới nhà vệ sinh, trong không gian yên tĩnh không một bóng người, bồn cây bonsai đặt ngoài nhà vệ sinh cất giọng âm u nói một câu: "Muộn thế này rồi còn đi vệ sinh à..."
Nếu không phải Ike Hioso có khả năng chịu đựng mạnh mẽ và cũng có chuẩn bị tâm lý, thì e là hắn đã nhảy dựng lên đạp bay bồn cây rồi.
Thêm một ví dụ nữa, Ike Hioso không thể dựa vào giọng nói để phán đoán được cụ thể có bao nhiêu người lên tiếng.
Có một lần hắn đang đi loanh quanh bên ngoài thì nghe thấy trong phòng có ba tiếng nói chuyện khác biệt. Hắn mở cửa ra nhìn...
Đúng là bên trong có ba bệnh nhân.
Nhưng trong đó có một bệnh nhân tự kỷ chẳng nói chẳng rằng. Có điều cây con trên bệ cửa sổ lại đang vui vẻ phụ họa cho hai bệnh nhân nói chuyện say sưa khác.
Một ví dụ tiếp theo, tiếng nói chuyện của động thực vật khác giọng nói của con người, nhưng có những loài hắn nghe thấy tiếng nói chẳng khác gì giọng của con người, cho nên hắn không thể nào đoán được đối tượng gọi hắn là người hay thứ khác.
Dạo trước có một con chim chết tiệt ngày nào cũng chạy đến đậu trên cây to kia ở bệnh viện. Có một hôm bác sĩ Fukuyama Chiaki ra ngoài đi dạo nói chuyện với hắn, con chim chết tiệt kia bắt chước giọng của y tá gọi to "Ike ơi", làm hắn bất giác ngoảnh đầu nhìn.
Kết quả là...
Fukuyama Chiaki: "Ike sao thế cháu?"
Ike Hioso: "Không có gì ạ."
Fukuyama Chiaki: "Có phải huyễn thính lại xuất hiện không? Cháu phải tin tưởng tôi, có chuyện gì thì phải kịp thời nói cho tôi, có tâm sự gì cũng có thể bộc bạch với tôi..."
Bla bla.
Ike Hioso: "..."
Hơn nữa, từ sau hôm đó, suốt ba ngày liền con chim chết tiệt kia đã bắt chước giọng của y tá gọi hắn mười mấy lần. Trước ánh mắt đăm đăm đầy sát khí của hắn cùng với ý nghĩ làm thế nào để tận dụng công cụ có sẵn ở đây để làm thịt chim nướng ngon lành, con chim chết tiệt kia mới yên tĩnh.
Thật ra làm nồi lẩu cay cũng không tệ...
Khụ khụ...
Tuy nhiên, có phiền phức nhưng cũng có cái lợi.
Ike Hioso biết được không ít bí mật, nắm được một số chuyện không thể biết được bằng con đường bình thường, hơn nữa còn có thể nói chuyện vượt giống loài.
Tuy đám động thực vật kia chưa chắc hiểu rõ ý của hắn, nhưng vẫn có thể hoàn thành những mệnh lệnh đơn giản.
Tiếp tục tìm bác sĩ Fukuyama Chiaki chứng minh?
Từ bỏ đi!
Mười mấy ngày trước con chim chết tiệt kia rơi vào tay Ike Hioso, hắn bèn thí nghiệm xem nó có thể thực hiện các mệnh lệnh đơn giản ở mức độ nào.
Đúng lúc bác sĩ Fukuyama Chiaki đi ngang qua, nhìn thấy chim nghe lời hắn bay lên, hạ xuống, sang trái, sang phải, hái lá. Sau khi nhìn một lúc, ông buông lời cảm khái: "Ike không hổ là sinh viên ngành Thú y, giỏi thuần hóa động vật."
Ike Hioso: "..."
E là bác sĩ Fukuyama có hiểu lầm về bác sĩ thú y rồi.
Bác sĩ thú y không phải người thuần hóa động vật, tuy cũng học một số tập tính của động vật và cách vỗ về động vật, nhưng Ike Hioso và các bạn học, đàn anh đàn chị đều am hiểu giải phẫu động vật hơn thuần dưỡng động vật.
Ike Hioso thầm cà khịa trong lòng, không suy nghĩ nữa. Hắn bắt taxi.
Đi làm gì?
Tiêu tiền!
…
Trong lúc Ike Hioso đi khắp nơi mua đồ, đặt đồ, Conan và Hattori Heiji đang chạy ngược chạy xuôi vì vụ án.
Có liên tiếp hai người chết trước mặt họ, hơn nữa thủ đoạn gây án giống hệt hai vụ án trước, tổng cộng có bốn nạn nhân!
Hiện tại hai người không biết rằng anh cảnh sát Sakata Yusuke vẫn luôn đi cùng họ chính là hung thủ thật sự.
Cảnh sát Sakata Yusuke lái xe, giả bộ vô tình nói: "Trong ví tiền bị dao đâm thủng trên người nạn nhân có bằng lái xe…"
Hattori Heiji ngồi trên ghế phụ ngoảnh đầu nhìn Conan ngồi ở hàng ghế sau.
Hai người nhìn nhau, cùng nhếch môi, xác nhận qua ánh mắt.
Tất cả mọi người đều chú ý tới manh mối quan trọng nhất.
Hattori Heiji lập tức nhìn Sakata Yusuke: "Anh Sakata chuyển hướng đi! Chúng ta tới nơi cấp bằng lái xe..."
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Sakata Yusuke nghe máy: "Vâng... Giờ đi về sao? Trụ sở cảnh sát? Vâng, tôi biết rồi..."
Hattori Heiji thắc mắc: "Sao vậy anh?"
"Đúng là phải vòng lại rồi. Thủ trưởng yêu cầu chúng ta lập tức trở về..." Sakata Yusuke nói: "Nói là có phát hiện quan trọng..."
Mặc dù Hattori Heiji muốn tới nơi cấp bằng lái xe để điều tra, nhưng cũng muốn biết "phát hiện quan trọng" kia, cho nên không phản đối.
Ba người đi một mạch trở về trụ sở cảnh sát tỉnh Osaka. Sakata Yusuke đậu xe xong, vừa mới bước vào tòa nhà đã bị bao vây.