Ike Hioso cúi đầu nhìn Conan bị mình xách trên tay: "Nếu anh nói là anh nghe thấy thì em có tin không?"
Conan gật đầu, cậu cũng cảm thấy chỉ có lời giải thích này mới hợp lý.
"Thính lực của anh tốt thật đấy. Mà anh này, vừa rồi chúng ta có thể nhìn thấy ánh sáng bên kia qua khe cửa, nói không chừng bà ta cũng nhìn thấy ánh sáng bên này, chắc là lát nữa sẽ tìm đến đây. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!"
"Tắt đèn pin trên đồng hồ của em đi." Ike Hioso xách Conan tiến về phía trước: "Anh sợ bị phát hiện."
"Anh có thể nhìn thấy ư?" Conan do dự.
Cậu lo Ike Hioso sẽ va vào tường.
"Yên tâm đi." Ike Hioso đi qua một ngã rẽ, mở cơ quan. Khi cửa cơ quan mở ra, hắn lập tức lách mình đi vào.
Thấy hắn tự tin như vậy, Conan đành tắt đèn pin.
Ike Hioso đi phăm phăm, Hiaka nhổm lên, ghé sát vào tai hắn chỉ đường.
Ike Hioso nhân cơ hội này đánh giá năng lực các mặt của Hiaka.
Truy tìm dấu vết không thua kém động vật có khứu giác nhạy bén, cộng thêm mắt cảm biến nhiệt nên Hiaka chiếm ưu thế rất lớn trong bóng tối.
Thị lực của mắt rắn giống mắt người, cũng không nhìn thấy gì trong bóng tối. Nhưng đối với sinh vật có "mắt thật" khá vô dụng như loài rắn mà nói, thị lực của Hiaka có thể xem là rất tốt.
Hơn nữa, không biết có phải là thiên phú của loài rắn hay không mà Hiaka phán đoán khoảng cách rất chuẩn, vả lại nó còn học lỏm không ít kiến thức từ con người, cho nên nó có thể tính chính xác Ike Hioso đi một bước dài bao nhiêu, cách ngã rẽ bao xa, cần đi bao nhiêu bước... sau đó báo ra con số.
Mà Ike Hioso cũng khá nhạy bén với các số liệu độ dài, nếu không thì vừa rồi dưới lời chỉ dẫn "hạ dao cắt sáu milimet", hắn đã cắt trúng người Conan rồi. Nhưng xét về độ chính xác trong phán đoán thì chắc chắn hắn không bằng Hiaka, trị số và xác suất sai số cũng lớn hơn Hiaka.
Nói chung là hai người hợp tác rất ăn ý, có thể phát huy ưu thế lẫn nhau. Hiaka giỏi thâm nhập, tìm kiếm, dò xét, làm "đôi mắt" sau lưng Ike Hioso. Ike Hioso thì phụ trách đánh đấm, lên kế hoạch, làm những việc chỉ con người mới làm được...
Trong bóng tối, Hiaka cũng có cùng suy nghĩ với Ike Hioso. Hành động lần trước tuy kiếm được tiền nhưng không khó, còn hành động lần này là cơ hội để hai bên tìm hiểu lẫn nhau, xây dựng sự ăn ý, ngoài ra Hiaka còn tập trung ghi nhớ mọi thói quen của Ike Hioso.
Ike Hioso cũng điều chỉnh một số hành động, bước đi lúc nhanh lúc chậm nhằm mô phỏng tốc độ đi đường của mình trong các tình huống để cho Hiaka hiểu rõ. Đồng thời, hắn còn phân tâm suy nghĩ...
Nhật Bản không bán chuột dúi, mình phải tìm cách đặt mua mấy con chuột dúi mới được.
Chỉ có Conan - người bị xách bổng trên không, cơ thể đung đưa trong bóng tối như hồn ma vật vờ - không biết mình đang ở đâu, không rõ đông tây nam bắc, chỉ có thể đoán được Ike Hioso đang leo lên cầu thang, đi xuống cầu thang hay là đang đi đường bằng.
Thỉnh thoảng có thể trông thấy chút ánh sáng, là vệt sáng mà bà Mamiya Masuyo soi đèn pin đi tìm hai người họ. Ánh sáng lóe qua chớp nhoáng, như thể hai bên không bao giờ chạm mặt nhau.
Không, hai bên đã chạm mặt một lần.
Lúc đó Conan muốn hỏi Ike Hioso định đi đâu, cậu ngập ngừng định lên tiếng thì đột nhiên bị Ike Hioso bịt miệng và mũi lại, đồng thời xách lên phía trước. Vào lúc cậu suýt cho rằng Ike Hioso muốn làm mình ngạt chết, cậu chợt nghe thấy tiếng hít thở khẽ khàng ở bên trái.
Mà khi Ike Hioso bịt miệng và mũi cậu, dường như hắn cũng nín thở luôn.
Đến khi Conan hoàn hồn, cậu vừa sởn da gà vừa cạn lời.
Bà Mamiya Masuyo đã tắt đèn pin, chắc là đang núp ở một góc nào đó làm chúa tể Voldemort (*), muốn thử xem có thể rình được hai người họ hay không. Kết quả là Ike Hioso xách theo cậu di chuyển như bóng ma, quang minh chính đại lướt qua đối phương... lướt qua...
(*) Chúa tể Voldemort : Một nhân vật hư cấu và là nhân vật phản diện chính trong loạt tiểu thuyết Harry Potter của nhà văn nữ người Anh, J. K. Rowling.
Trong khi đó, bà Mamiya Masuyo hoàn toàn không phát hiện ra hai người họ.
Hệt như sếp sòng trong trò thoát hiểm đang âm thầm so chiêu với boss Voldemort, cậu chính là vật phẩm đính kèm mà sếp sòng phải mang ra ngoài mới hoàn thành nhiệm vụ.
Conan lại bị xách lơ lửng thêm một phút đồng hồ. Cậu không nhịn được duỗi tay chọc vào Ike Hioso đang xách mình.
"Ổn rồi. Hiện tại bà ta không ở gần đây, em muốn nói gì thì nói." Ike Hioso lên tiếng.
"Chúng ta đi đâu vậy anh?" Conan không sợ Ike Hioso lạc đường, người này cứ như có bản đồ vậy.
Ike Hioso không nói là mình nhân cơ hội này bồi dưỡng sự ăn ý với Hiaka, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: "Không biết, anh đang đang cân nhắc đây."
Conan: "..."
v>#*. . . . . . !
Ike Hioso xách cậu đi tới đi lui suốt hơn mười phút, thế mà lại bảo không biết đi đâu, còn đang cân nhắc?
"Em cảm thấy chúng ta có thể chặn đứng người kia, sau đó xử lý bà ta..." Conan gợi ý trong tâm trạng bất lực.
Lần trước tự dưng gặp phải bà Mamiya Masuyo làm cậu sợ hết hồn, vả lại tốc độ Ike Hioso đi qua bà ta quá nhanh khiến cậu không kịp phản ứng. Nếu không, chỉ cần một mũi tiêm gây mê là có thể giải quyết bà ta.
Hơn nữa, từ tốc độ đi đường và mức độ linh hoạt của Ike Hioso có thể thấy hắn từng tập luyện, hoàn toàn có thể quang minh chính đại đối đầu trực diện...
"Em nói có lý. Có điều nãy giờ không thấy bà ta đâu, chắc là ra ngoài rồi."
Đối phương đã giết người, cố ý gây thương tích, giết người không thành, nhưng hiện tại vẫn chưa bị cảnh sát phát hiện, càng khỏi nói đến chuyện chạy trốn sau khi bị bắt, cảnh sát phát lệnh truy nã.
Nói cách khác, người kia không đáng tiền, thà dùng để luyện tập còn hơn vội vàng bắt lại...