Bên kia, Giám đốc sở Hattori Heizo đi một mạch đến phòng thẩm vấn, tập trung suy nghĩ, không hề "kiêu hãnh" như Conan tưởng tượng.
Người không phải do họ bắt được, cảnh sát tỉnh Osaka không có gì để kiêu hãnh cả.
Vốn dĩ khi nghe tin Numabuchi Kiichiro bị người ta bắt và đưa tới, Hattori Heizo chỉ quan tâm chút thôi. Đã bắt được người, tình huống cụ thể cứ để hai nhân viên cảnh sát chậm rãi thẩm vấn là được.
Sự chú ý của ông tập trung vào tên hung thủ đã giết bốn người, hơn nữa có khả năng còn tiếp tục gây án.
Nhưng sau khi Numabuchi Kiichiro bị đưa về đồn không lâu, Cơ quan Cảnh sát quốc gia đột nhiên gọi điện đến yêu cầu họ cung cấp thông tin về việc Numabuchi Kiichiro bị bắt.
Hỏi Numabuchi Kiichiro bị bắt ở đâu, cảnh sát lập tức vén ra chân tướng của vụ án này và tên hung thủ thật sự Sakata. Nhưng hỏi ai đã bắt gã, thì gã không còn phối hợp như lúc trước, giữ im lặng đến cùng.
"Chào giám đốc!"
Thấy Hattori Heizo đi đến, Trưởng phòng Phòng điều tra hình sự Toyama Ginshiro lên tiếng chào hỏi.
Hattori Heizo gật đầu: "Gã vẫn không nói gì sao?"
"Đúng vậy. Hễ hỏi ai đưa gã đến đây, gã đều im lặng." Toyama Ginshiro nói: "Nhân viên đến ngôi nhà gỗ lấy chứng cứ chỉ tìm thấy dấu vết hoạt động của Numabuchi Kiichiro và Sakata, có vẻ như người đưa Numabuchi Kiichiro tới đây đã xóa sạch dấu vết của mình. Dấu chân, tóc... không có gì hết."
"Camera giám sát bên ngoài tòa nhà trụ sở cảnh sát tỉnh Osaka thì sao?" Hattori Heizo hỏi: "Có quay được hành tung của đối phương không?"
"Không. Lề đường đối phương chọn nằm ở góc chết của camera." Toyama Ginshiro trả lời: "Số điện thoại đối phương gọi cho cảnh sát là sim rác mua tạm, không có nhật ký trò chuyện, hiện tại đã tắt máy, cho nên không thể truy tìm vị trí của đối phương. Ngoài ra, trên tờ giấy nhớ không có bất cứ manh mối hữu dụng nào. Thùng carton chỉ là thùng đóng hàng của công ty chuyển phát nhanh Báo Săn. Tôi đã cho người đến chỗ đóng hàng của công ty chuyển phát nhanh tại Osaka để xác nhận."
Cách cửa kính, Hattori Heizo quan sát phần da bị cọ xước trên cổ tay của Numabuchi Kiichiro: "Numabuchi Kiichiro bị thương. Nhìn vết thương có lẽ thời gian không lâu."
"Đúng vậy." Nét mặt Toyama Ginshiro hơi kỳ lạ: "Numabuchi Kiichiro nói là gã tự ngã, hơn nữa người điều tra hiện trường cũng xác nhận điều này. Dấu vết đó không giống hai người đánh nhau để lại..."
"Tức là chúng ta không có một chút thông tin nào về đối phương, cũng rất khó phán đoán đúng không?" Hattori Heizo hỏi.
"Đúng vậy." Toyama Ginshiro nghiêm túc gật đầu, đồng thời dò hỏi: "Phải chăng người kia có vấn đề?"
"À." Hattori Heizo đã có suy đoán nhưng không nói ra.
"Rõ ràng là Numabuchi Kiichiro đang bảo vệ người kia." Toyama Ginshiro bắt đầu tưởng tượng: "Liệu có phải đối phương là đồng bọn của Numabuchi Kiichiro đã liên tiếp sát hại ba người trước đó? Không... Numabuchi Kiichiro hành động một mình, tôi có thể khẳng định điều này. Vậy thì người kia là kẻ chủ mưu phía sau chăng? Gã thuyết phục Numabuchi Kiichiro nhận tội một mình, bảo Numabuchi Kiichiro phối hợp với hắn ta bị đưa tới đồn cảnh sát..."
Nhìn Toyama Ginshiro mang vẻ mặt càng lúc càng nặng nề, Hattori Heizo không nhịn được cười, bảo: "Không phải đâu. Không điều tra được thì thôi. Sau khi kết thúc điều tra, hãy sắp xếp lại kết quả điều tra và mang đến cho tôi."
"Ồ, được..." Toyama Ginshiro ngây ra, coi bộ sếp rất thoải mái?
Hattori Heizo không giải thích.
Numabuchi Kiichiro mới bị bắt hơn mười phút, công an của Cơ quan Cảnh sát quốc gia đã gọi điện yêu cầu cung cấp tin tức.
Không hỏi có phải đã bắt được Numabuchi Kiichiro hay không, mà trực tiếp yêu cầu cung cấp thông tin người đã bắt phạm nhân.
Chứng tỏ đối phương đã báo trước cho Phòng An ninh trực thuộc Sở cảnh sát tỉnh Osaka. Sau khi xác định Numabuchi Kiichiro đã bị bắt, Phòng An ninh Osaka lập tức báo lên.
Bởi vì đây là vụ án của Phòng Điều tra hình sự nên công an của Cơ quan Cảnh sát quốc gia không tiện nhúng tay, nhưng họ lại muốn biết thông tin về đối phương nên mới liên lạc với mình.
Thái độ của người gọi điện rất thoải mái, tựa như chỉ muốn tận lực thu thập tin tức chứ không chú ý quá mức, không giống kiểu coi đối phương là tội phạm...
Hẳn là người được bên kia coi trọng...
Tâm trạng Hattori Heizo khá thoải mái.
Báo cáo tình hình điều tra lên là được, những chuyện khác thì thứ lỗi cho bọn họ bất lực.
...
Công ty chuyển phát nhanh Báo Săn.
"Nhân viên làm việc ở chỗ đóng hàng chúng tôi đều có mặt ở đây, hôm nay không có ai ra ngoài. Dạo này đồ cỡ lớn cần giao cũng chỉ có vài cái."
"Các anh có bị mất thùng carton đóng hàng cỡ lớn không?"
Nhân viên công tác nhớ lại: "Thùng carton đóng hàng không đáng bao nhiêu tiền, chúng tôi không để ý..."
Hai cảnh sát phụ trách điều tra nhìn nhau, xem ra không thể điều tra tiếp nữa.
"Vậy thì nếu nhớ ra điều gì, xin hãy liên lạc với chúng tôi."
"Vâng."
Nhân viên công tác đưa mắt nhìn theo cảnh sát rời đi rồi mới quay sang nhìn Ike Hioso, mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu."
"Không sao, phối hợp cảnh sát phá án là chuyện lớn mà." Ike Hioso tỏ ý thông cảm.
Cảnh sát đến đây điều tra chuyện thùng carton đóng hàng cũng chẳng có gì lạ, đoán chừng Cơ quan Cảnh sát quốc gia muốn nắm được tin tức của hắn, có lẽ bọn họ cũng đang điều tra những manh mối khác.
Tuy nhiên, Ike Hioso đến đây không phải vì chột dạ hay muốn tìm ra và lấp hết sơ hở. Thùng carton đóng hàng của công ty chuyển phát nhanh là hắn nhặt trên đường, không có thùng carton của Công ty chuyển phát nhanh Báo Săn thì có thể dùng thùng carton của công ty khác...
Thật ra hắn đến đây để gửi đồ.