• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường có một người đàn ông đi đến trước mặt Ike Hioso, căng thẳng nhìn trái nhìn phải, sau đó đè thấp giọng nói: "Tôi tiết lộ với cậu chuyện này, sự tồn tại của cậu chỉ là sự tồn tại của nhận thức, mà nhận thức có thể bị đánh lừa. Thật ra thế giới này do ai đó sáng tạo nên, chỉ cần người đó muốn là có thể xóa bỏ chúng ta. Cậu có tin không?"

Ike Hioso nhìn chằm chằm vào đối phương chốc lát: "Chắc thế."

Thế giới này có phải do Aoyama sáng tạo ra hay không? Có thật sự tồn tại hay không?

Ngay cả hắn cũng không biết.

Người đàn ông kia thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chất chứa niềm vui. Đột nhiên ông ta kéo Ike Hioso định rời đi lại: "Cậu là người đầu tiên tin tưởng tôi! Cậu tin tôi, tôi không thể mặc kệ cậu. Tôi cho cậu biết, thế giới này tồn tại một vấn đề rất lớn, có một đôi mắt vẫn luôn theo dõi chúng ta. Tôi có cách chạy trốn..."

Ike Hioso nhìn người đàn ông không ngừng lải nhải, mệt mỏi ghê hồn. Hắn bước đến, trở tay quật ngã đối phương, đồng thời đập vào động mạch cổ của ông ta.

Người đàn ông lập tức ngất xỉu.

Cuối cùng thế giới cũng...

Không, thế giới không yên tĩnh!

"Cậu làm gì thế?"

"Mau lên, ở đây!"

Mọi người còn chưa chạy tới, Ike Hioso đã tự giác buông tay.

...

Một tiếng sau...

Bác sĩ trung niên hơi hói đầu, hơi mập mạp, trên gương mặt treo nụ cười tươi tỉnh, ít nhất là vô cùng thân thiện: "Ike này, tôi muốn biết tại sao cháu lại đập vào cổ ông ấy?"

Ike Hioso nhìn Fukuyama Chiaki - bác sĩ điều trị chính của hắn, vẻ mặt vẫn vô cảm: "Thưa bác sĩ, bởi vì ông ấy quá ồn ào."

Bác sĩ Fukuyama Chiaki mỉm cười: "Chỉ vì lý do này sao?"

"Cháu có chừng mực mà." Ike Hioso không tiếp tục giải thích, kệ đối phương thích nghĩ thế nào thì nghĩ.

Ở trong này, càng phủ nhận mình bị bệnh thì càng bị kết luận là bệnh không nhẹ.

Bác sĩ Fukuyama Chiaki gật đầu, không bày tỏ ý kiến mà chỉ ôn tồn dặn dò: "Lần sau cháu đừng làm vậy nữa nhé! Cổ người là nơi yếu ớt, đập trúng động mạch chủ sẽ dẫn đến hôn mê, ngất xỉu, thậm chí có thể gây chết người. Đó là hành vi rất nguy hiểm."

Ike Hioso có thể nhìn ra bác sĩ Fukuyama Chiaki lại sắp ghi thêm một điều vào sổ bệnh án của hắn, nhưng hắn cũng chẳng nhiều lời.

"Cháu biết rồi."

Bác sĩ Fukuyama Chiaki quan sát Ike Hioso, thầm thở dài trong lòng. Ông có thể nhìn ra Ike Hioso không để trong lòng, muốn biết hắn có khuynh hướng hại người hay không thì cần quan sát thêm. Tuy nhiên ông không bộc lộ điều gì ra mặt, vẫn mỉm cười bảo: "Dạo này cháu bình phục khá tốt, không thường xuyên thay đổi nhân cách. Nếu hai nhân cách tiếp tục giao lưu thế này thì không lâu nữa cháu sẽ bình phục... À này, cháu có biết ngày mai là thứ mấy không?"

Ike Hioso nhớ lại mình đã xem lịch và báo chí trước phòng bệnh, hôm nay là thứ ba. Vì vậy hắn trả lời: "Ngày mai là thứ tư ạ."

Bác sĩ Fukuyama Chiaki sửa lại: "Khụ... Ngày mai là thứ sáu."

Ike Hioso im bặt, cố nén cơn kích động đang dâng trào.

Hôm nay là thứ ba, ngày mai là thứ sáu?

Hay lắm, hắn biết ngay đây là câu hỏi toi mạng mà!

Cứ cái đà này thì e là cả đời hắn cũng không thể xuất viện nhỉ?

Hắn cảm thấy thời gian ở thế giới này không bình thường, nhưng người khác lại cảm thấy rất bình thường, như vậy thì hắn chính là kẻ dị loại trong thế giới này, là người có bệnh!

Có lẽ... đây cũng là cảm giác của rất nhiều người bị bệnh tâm thần khác.

Đã thế chậu sen đá trên bàn còn phá rối, phát ra âm thanh bất mãn: "Khó chịu quá, khó chịu quá, muốn uống nước, khó chịu quá đi à..."

"Thứ sáu à, cháu biết rồi." Ike Hioso mắt nhìn thẳng, vẻ mặt hờ hững.

Lần trước cũng vì chậu sen đá này quấy rối khiến hắn khẽ liếc nhìn, kết quả là bị bác sĩ Fukuyama Chiaki đang quan sát mình phát hiện. Đối phương gặng hỏi hắn nhìn thấy gì, hay là nghe thấy gì.

Bác sĩ tâm lý gì đó thật là phiền phức.

Cuộc trò chuyện kéo dài khoảng nửa tiếng mới kết thúc.

Trợ lý của bác sĩ Fukuyama Chiaki là một cô gái trẻ, khẽ mỉm cười cảm khái: "Ike cũng được xem là một bệnh nhân hồi phục rất tốt. Từ khi nhập viện đến nay, cậu ấy rất phối hợp điều trị, hai nhân cách giao lưu bằng lời nhắn trong sổ, hình như không còn xảy ra hiện tượng huyễn thính nữa. Tất thảy đều chuyển biến theo chiều hướng tích cực."

Trên gương mặt của bác sĩ Fukuyama Chiaki mang nặng nỗi ưu sầu: "Khó nói lắm, cậu ấy rất thông minh..."

"Dạ?" Cô trợ lý không hiểu.

"Cháu có đọc kỹ báo cáo chẩn bệnh của cậu ấy không?" Bác sĩ Fukuyama Chiaki lấy một kẹp tài liệu từ trong ngăn kéo và mở ra, chỉ vào kết quả chẩn đoán: "Rối loạn nhân cách phân liệt, cả hai nhân cách đều có chướng ngại thiếu thốn tình cảm. Một nhân cách u uất nghiêm trọng, cộng thêm chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, có khuynh hướng tự sát. Một nhân cách bị huyễn thính, hoang tưởng, gặp trở ngại về khả năng nhận biết thời gian..."

Cô trợ lý gật đầu: "Triệu chứng điển hình của rối loạn nhân cách phân liệt."

"Rối loạn nhân cách phân liệt là chứng bệnh rất rắc rối, cần điều trị lâu dài. Bây giờ xem ra hai nhân cách của cậu ấy đều biết đến sự tồn tại của đối phương, hơn nữa còn tích cực chủ động giao lưu. Nhưng phải chú ý đến hành vi hàng ngày của cậu ấy. Người mắc chứng rối loạn nhân cách phân liệt thường có biểu cảm lạnh nhạt, tình cảm đối với những người xung quanh cũng vậy."

Bác sĩ Fukuyama Chiaki nói tiếp: "Nhìn từ điểm này thì cậu ấy chưa có dấu hiệu khỏi bệnh. Gần đây nhân cách làm chủ cơ thể cậu ấy là nhân cách hoang tưởng phải không? Cậu ấy rất thông minh, bề ngoài tỏ ra đã biết bệnh tình của mình, nhưng trên thực tế cậu ấy không thừa nhận mình bị bệnh, hơn nữa còn ngụy trang, lừa gạt. Nhân cách này... rất thông minh, rất gian xảo. Ngoài ra, khi nhân cách này xuất hiện, thân thủ rất nhanh nhẹn. Nhưng mà trong hồ sơ lý lịch của cậu ấy không có huấn luyện kiểu này."

"Nói cách khác, nhân cách này là cậu ấy hoang tưởng ra phải không ạ?" Cô trợ lý suy tư.

"Nhất định phải giúp cậu ấy nhận thức được điều này, sau đó phán đoán xem nhân cách hoang tưởng có tính công kích hay không." Bác sĩ Fukuyama Chiaki suy nghĩ giây lát rồi cất lời: "Nhưng ít ra trước mắt nhân cách hoang tưởng không có hành vi tự hại như là tự sát... Gần đây có liên lạc với người thân của cậu ấy không?"

"Có ạ." Cô trợ lý nói nhỏ: "Có điều bố mẹ của Ike không định đến thăm cậu ấy, mới nói vài câu đã bảo là có việc bận rồi cúp máy."

Bác sĩ Fukuyama Chiaki nhíu mày: "Bọn họ chẳng phối hợp gì hết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK