"Địa điểm nhận hàng là bệnh viện số 4 Aoyama, người nhận là bác sĩ Fukuyama Chiaki, số điện thoại..."
Nhân viên công tác vừa ghi hóa đơn vừa xác nhận với Ike Hioso: "Có cần chỉ định thời gian giao hàng không?"
"Không cần." Ike Hioso nói: "Lúc nào cũng được."
"Vâng." Nhân viên công tác dán hóa đơn xong lại mang đến một thùng carton khác, bỏ búp bê, móc chìa khóa, quần áo trẻ em ở trên bàn vào thùng, cuối cùng dùng băng dính dán lại.
"Anh gửi cho bé gái phải không? Là em gái của anh à?"
"Coi là thế đi." Ike Hioso nói: "Cái này gửi đến số 22 khu 2 phố Beika, người nhận là bé Ai, không chỉ định thời gian giao hàng."
"Vâng." Nhân viên công tác ghi hóa đơn xoèn xoẹt: "Phương thức liên lạc là gì?"
"Không có."
"Ok."
Ike Hioso rời khỏi nơi đóng hàng, bắt taxi đi đến sân bay.
Đến Osaka kiếm được tiền, đương nhiên phải chia sẻ chút, có điều hắn không có nhiều người cần tặng quà.
Hắn không biết địa chỉ của bạn học ngày trước, cũng gần như không có bạn bè. Tính đi tính lại cũng chỉ có bác sĩ Fukuyama Chiaki và Haibara Ai là thân quen chút, còn là quen biết sau khi xuyên không tới đây.
Ike Hioso cũng đã chuẩn bị một phần quà cho bác sĩ trẻ Kitagawa Adachi, gửi chung đến chỗ bác sĩ Fukuyama Chiaki luôn. Hắn để lại tờ giấy nhờ bác sĩ Fukuyama Chiaki chuyển cho Kitagawa Adachi, xem như quà xin lỗi vì đã đánh ngất đối phương, lại còn dùng Diethyl ether để tăng hiệu quả hôn mê.
Vốn dĩ Ike Hioso nghĩ mình không thể bên nặng bên nhẹ, cũng muốn gửi quà cho bố mẹ hờ. Nhưng hắn phát hiện mình không biết hai người đang ở đâu, thậm chí không rõ họ đang ở trong nước hay ở nước ngoài, nên đành từ bỏ.
Chắc hẳn hiện tại phía bệnh viện đang tìm hắn khắp nơi. Ông bố hờ thì không rõ, nhưng hắn mua hai chiếc sim rác gọi vào số điện thoại lúc trước mà không liên lạc được.
Đến khi bác sĩ Fukuyama Chiaki nhận được hàng chuyển phát nhanh, từ địa chỉ gửi hàng ông ấy sẽ biết hắn đang ở Osaka. Một là ông ấy sẽ dừng tìm kiếm, hai là cho người đến Osaka xem thử.
Thật sự là Ike Hioso không dám xem nhẹ tinh thần trách nhiệm của bệnh viện. Nhưng bất kể là trường hợp nào, hắn đều có thể hoàn thành thêm một nhiệm vụ tiền thưởng trong khoảng thời gian này...
Xe taxi dừng bên ngoài sân bay, Ike Hioso trả tiền xuống xe. Khi đi vào sân bay, hắn tiện tay ném sim điện thoại đã gọi điện cho trụ sở cảnh sát tỉnh Osaka vào thùng rác ở cổng vào.
Hơn ba mươi phút sau, máy bay cất cánh từ Osaka bay đến Tokyo.
Sáu rưỡi tối, Ike Hioso ra khỏi sân bay. Hắn không đi lấy xe của mình đậu ở gần đó, mà bắt taxi.
Nhiệm vụ bảo vệ không cần hao tâm tốn sức. Nhiệm vụ tìm chứng cứ thì ngược lại, cần phải tự mình điều tra và xác nhận tin tức.
Mục tiêu là lãnh đạo nòng cốt trong ban chấp hành khu vực Tokyo của băng Inagawa.
Trong thông tin nhiệm vụ có cung cấp họ tên, ảnh chụp, tuổi tác, địa chỉ, những nơi thường xuyên lui tới và quỹ tích hoạt động thường ngày của mục tiêu.
Yêu cầu lấy được chứng cứ đối phương vi phạm pháp luật, cái gì cũng được.
Tuy không nói rõ những cái khác, nhưng có thể đoán được.
Đoán chừng có người chạm tới giới hạn của cảnh sát Nhật Bản, cho nên cảnh sát Nhật Bản muốn tìm một cánh cửa đột phá để trừng trị tên này, hoặc là giết gà dọa khỉ nhằm cảnh cáo.
Cảnh sát lựa chọn không tự mình hành động, hơn nữa yêu cầu là "cái gì cũng được", chứng tỏ đối phương che giấu rất kỹ, cũng rất khó giải quyết....
Có lẽ hắn cần tìm người giúp đỡ!
...
Đúng tám giờ tối, màn đêm buông xuống, thành phố được bao phủ trong ánh đèn.
Các chủ tiệm ở khu phố thú cưng đang lúc rảnh rỗi nhất, túm năm tụm ba hẹn nhau lát nữa đi đâu đó uống vài ly sau khi đóng cửa tiệm.
Buổi tối không có mấy ai đi mua thú cưng. Khi Ike Hioso tới, cả khu phố vắng tanh.
Trên đường đi, thỉnh thoảng hắn lại nghe thấy tiếng động vật nói chuyện.
"Cái tên đằng kia xấu kinh hồn..."
"Không biết ngày mai ăn gì nhỉ?"
"Nước đâu rồi? Nước đâu rồi?"
"Xê ra, mày lấn chỗ tao rồi!"
...
Ike Hioso đi vào mấy cửa hàng xem một lượt, phát hiện ra một hiện tượng thú vị.
Động vật mà hắn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, bất kể là mèo chó hay chim chóc đều sở hữu đôi mắt có hồn hơn đồng loại, địa vị cũng cao hơn.
Hay còn gọi là linh tính!
Thông qua việc tương tác với những con vật này, Ike Hioso đã tìm ra quy luật về năng lực của mình.
Có lúc hắn không nghe được tiếng nói của động vật không phải vì năng lực của hắn gián đoạn, mà là động thực vật xung quanh không có linh tính hoặc là thiếu linh tính.
Có lúc động thực vật đang nói chuyện thì đột nhiên im re, bởi vì khi chúng nói chuyện là lúc "có chút linh trí" mà thôi.
Ví dụ như cây bonsai bên ngoài nhà vệ sinh kia, ngoài đêm đó ra Ike Hioso không nghe thấy nó nói chuyện nữa. Chắc hẳn lúc đó nó đột nhiên "có chút linh trí" nên nói được một câu, sau đó lại trở về trạng thái vô tri vô giác, không có suy nghĩ.
Đương nhiên người ta đột nhiên im lặng cũng có thể là vì không muốn nói chuyện...
Dựa theo tần suất nói chuyện và nội dung lời nói, Ike Hioso có thể phán đoán được linh tính của những động thực vật này. Ở động vật, linh tính tương đương với trí thông minh.
Ike Hioso nghĩ đến bệnh viện tâm thần có cây to thích hóng chuyện suốt mười mấy năm, con chim chết tiệt thích giả giọng y tá đùa dai, cây sen đá trên bàn làm việc của bác sĩ Fukuyama Chiaki suốt ngày xỉa xói, và cả cây hoa cười đùa với bệnh nhân trong phòng vận động...
Rồi hắn lại nhìn phía trước: con cún nhỏ nói được một câu liền thè lưỡi nhìn hắn với cặp mắt ngây thơ, con mèo lười biếng ngủ say, con hamster chỉ biết lặp đi lặp lại câu ngày mai ăn gì...
Ike Hioso im lặng.
So sánh hai bên, đột nhiên hắn cảm nhận được sự chênh lệch về chỉ số thông minh.
Lẽ nào bệnh viện tâm thần nhiều nhân tài, động thực vật cũng thế?
Kể ra thì mấy ngày nay lang thang bên ngoài, Ike Hioso không nghe thấy thực vật nói chuyện lần nào. Xem ra thực vật có linh tính ít hơn động vật có linh tính.
Vậy mà trong bệnh viện tâm thần đã có ba con..., à không, ba cái cây có chỉ số thông minh không kém con người.