Nửa tiếng sau, hai người lên lầu.
Lần này đúng là hàng chuyển phát nhanh thật!
Hình như Tháng Bảy nhìn thấy xe giao hàng đỗ ở gần đây nên thừa lúc nhân viên giao hàng không chú ý đã lén đặt cái hộp đã được đóng gói vào trong xe vận chuyển, còn viết sẵn hóa đơn giao hàng.
Bọn họ đã dò xét, hai nhân viên giao hàng kia thật sự chỉ là nhân viên giao hàng bình thường...
"Chắc chắn là chúng ta yêu cầu hắn ta đưa đồ đến Sở Cảnh sát đã khiến hắn ta cảnh giác, đoán được chúng ta ra ngoài chờ hắn ta cũng không có gì lạ." Kanehara Masu không rầu rĩ nữa: "Hắn ta không muốn lộ diện, thôi thì sau này tính tiếp, giờ xem đồ trước đã."
Trên hộp carton dán một tờ giấy.
[Bên trong có đồ điện tử và đồ dễ cháy, cẩn thận nước và lửa, cấm mở hộp bằng bạo lực.]
Chàng trai lặng lẽ mở hộp.
Kanehara Masu cũng lặng lẽ chờ đợi.
Làm việc ở công ty chuyển phát nhanh?
Không! Sao bọn họ lại cảm thấy... thật ra đây là thú vui xấu xa của Tháng Bảy nhỉ?
Trong hộp, mặt trên là một túi nilon trong suốt dán một tờ giấy nhớ.
[Chúng tôi, quần áo dính máu, xương sọ có lỗ đạn và bùn đất mới được đào lên, súng có dấu vân tay]
Mí mắt Kanehara Masu giần giật: "Hắn ta cứ thể để khẩu súng trong hàng chuyển phát nhanh rồi gửi tới ư?"
Chàng trai đờ đẫn gật đầu.
Người này vô tư thật đấy, không sợ lúc giao hàng súng rơi mất bị người ta nhặt được...
"Mở ra xem đi." Kanehara Masu bình tĩnh được một giây, vẻ mặt lại trở nên kỳ lạ: "Hắn ta lấy được súng của đối phương rồi sao?"
Chàng trai đeo găng tay mở hàng, lấy đồ ra: "Đúng vậy, còn có quần áo dính máu và xương sọ có vết đạn cùng bùn đất như trong giấy nhớ. Chúng ta có thể dùng xương sọ và súng làm đối chiếu đường đạn. Trên súng có dấu vân tay, cho dù không thể kết tội cũng có thể dùng cái này tiến hành lập án điều tra. Tàng trữ súng là hành vi trái pháp luật, còn có khả năng tình nghi giết người. Còn quần áo dính máu hình như là của nạn nhân."
Kanehara Masu day trán. Nội dung trên tờ giấy nhớ không phải điểm quan trọng, điểm quan trọng là người kia lấy được súng của người ta bằng cách nào?
Cái tên lãnh đạo nòng cốt kia trong ban chấp hành băng Inagawa là giả chắc?
Là lãnh đạo nòng cốt mà lại bị người ta lấy mất thứ quan trọng như vậy!
Hơn nữa, xương sọ và quần áo dính máu cũng bị người ta đào ra...
Báo địa chỉ cho cảnh sát bọn họ, để bọn họ tự đi đào là được mà...
Ừm... Từ điểm này có thể thấy Tháng Bảy quả là một người tận tụy!
"Ngài Kanehara, bên dưới còn một món đồ."
Chàng trai lấy ra một chiếc túi nilon. Anh ta liếc nhìn, quả nhiên trên túi cũng dán một tờ giấy nhớ.
[Tôi, tin tức rất lớn, yêu cầu thêm tiền]
Quả nhiên là thú vui xấu xa!
Kanehara Masu tự thôi miên mình không nhìn thấy tờ giấy nhớ kia: "Xem trước đã. Đến hắn ta cũng nói là tin tức rất lớn, vậy hẳn là thông tin rất quan trọng."
Một tiếng sau, hai người vội vã ra ngoài.
Chàng trai mang chứng cứ đi đối chiếu.
Kanehara Masu cầm một chiếc thẻ nhớ đi tìm cấp trên báo cáo, nhân tiện... xin kinh phí!
Quả nhiên tin tức này rất rất lớn.
Có tin tức này thì cần chứng cứ phạm tội gì nữa, lập án gì nữa, điều tra gì nữa?
Vị trí cất hàng, địa điểm giao dịch, những người liên quan, tất cả đã đầy đủ. Phía cảnh sát muốn thả dây câu cá là có thể thả dây câu cá được ngay, muốn ra tay trước chiếm lợi thế thì có thể ra tay trước chiếm lợi thế.
Ngoài ra còn có một số kế hoạch phát triển của băng Inagawa. Mặc dù sau khi xảy ra chuyện chắc chắn kế hoạch sẽ có điều chỉnh, nhưng bọn họ có thể đoán được một số ý tưởng và thực lực ẩn giấu của đối phương.
Kanehara Masu lại bắt đầu nghi ngờ Tháng Bảy có phải là một lãnh đạo nòng cốt nào đó trong băng Inagawa hay không. Nếu không thì vì sao hắn có thể ghi âm cuộc họp bí mật của người ta.
Người của băng Inagawa đã lỏng lẻo đến mức độ này ư? Mở cuộc họp quan trọng mà lại không kiểm tra xem có máy nghe trộm hay không?
À đúng rồi, Phòng Điều tra hình sự thuộc Sở Cảnh sát sẽ sử dụng thông tin này trong quá trình điều tra, vậy bỏ ra một phần tiền thưởng hẳn là không thành vấn đề...
...
Ba giờ chiều.
Ike Hioso thức dậy, vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, sau đó đến phòng khách dùng máy tính lên mạng kiểm tra tài khoản ẩn danh được mở ở ngân hàng nước ngoài.
Có khoản tiền mới, 7,5 triệu yên.
Nhiều hơn tiền thưởng ước định 4,5 triệu.
Xét thấy hắn chỉ cung cấp tin tức, việc xác nhận và hành động cụ thể đều do đối phương thực hiện, vì vậy giá này khá chuẩn, thậm chí hơi cao.
Lần này xem như hắn đã tạo dựng danh tiếng và để lại ấn tượng cho Cơ quan Cảnh sát quốc gia, đối phương đã mở bảng treo thưởng cho hắn.
Bảng treo thưởng là một bảng truy nã, cập nhật theo tình hình thực tế. Trên đó treo tên tội phạm truy nã, tiền thưởng có cao có thấp, thấp nhất cũng năm mươi nghìn yên.
Tiền thưởng thấp cũng có cái lợi của tiền thưởng thấp. Mục tiêu không khó đối phó, nói không chừng một ngày nào đó ra ngoài cũng có thể chạm mặt một tên tội phạm truy nã, tiện thể kiếm chút tiền lẻ.
Cho nên thợ săn tiền thưởng là một công việc thử thách khả năng quan sát, người mắc chứng mù mặt thì đừng có mơ...
"Còn lại một nhiệm vụ bảo vệ..."
Ike Hioso ngẫm nghĩ một lúc, quyết định từ bỏ.
Hắn không giỏi bảo vệ người khác, mà bảo vệ cũng không phải "định hướng nghề nghiệp" của hắn.
Hơn nữa...
"Bắt đầu từ ngày mười chín tháng năm, kéo dài ba ngày", miêu tả nhiệm vụ kiểu gì thế!
Ngày mười chín tháng năm là ngày nào?
Đến ngày đó hắn mới biết, hoàn toàn không có khả năng chuẩn bị trước.
Thợ săn tiền thưởng nhận nhiệm vụ rất tự do, từ bỏ nhiệm vụ không cần thông báo, đến lúc đó mình không đi là được.
Ike Hioso lấy điện thoại, tháo chiếc sim thứ hai mua ở Osaka ra.
Ban đầu hắn định giữ lại một sim, khi nào đi "giao hàng" đến Sở Cảnh sát thì dùng. Không ngờ trên đường hắn tình cờ gặp một chiếc xe giao hàng chuyển phát nhanh, thế là hắn không cần mạo hiểm đi một chuyến, cũng không dùng tới chiếc sim điện thoại này.
Giữ lại kiểu gì cũng có lúc dùng tới.