Đội thám tử nhí bắt đầu hành động.
Conan đến buồng chiếu, Haibara Ai phụ trách mở điều hòa.
Ba đứa trẻ khác thay nhau nói, phối hợp với nhau giải thích cho mọi người.
Ike Hioso cũng tham dự. Hắn túm sợi dây thừng đóng vai nạn nhân bị treo lên...
Sau khi những người khác vào buồng chiếu xem Conan biểu diễn thủ pháp gây án, Haibara Ai quay trở lại phòng chiếu phim.
"Anh có muốn đi xem không?"
Ike Hioso thả dây thừng ra và nhảy xuống: "Đi chứ!"
Haibara Ai xoay người đi tới buồng chiếu: "Trên người anh có đeo tạ, cân nặng tăng lên. Để màn thử nghiệm không xảy ra sự cố ngoài ý muốn, lúc nãy em đã bật điều hòa mức mạnh nhất. Anh có bị cảm cũng đừng trách em."
Ike Hioso quay sang nhìn Haibara Ai.
Haibara Ai vươn tay sờ má: "Trên mặt em có cái gì à?"
"Thật ra em có thể nói trực tiếp và đơn giản hơn." Ike Hioso phát âm từng chữ như đang dạy trẻ con: "Cẩn thận kẻo bị cảm."
Nét bình tĩnh trên gương mặt Haibara Ai rạn nứt, mặt đỏ bừng vì ngượng.
Cô cảm thấy nói như vậy thì quá kiểu cách, không được à? Cô không muốn nói thẳng đấy, không được sao?
ヾ(■Д■)ノ Không được sao?
"Anh lải nhải ghê á!"
"Chờ chút!" Ike Hioso dừng bước, lấy điện thoại ra chụp một bức cho Haibara Ai.
Haibara Ai sửng sốt: "Anh làm gì thế?"
"Cho em nhìn biểu cảm của em lúc nãy." Ike Hioso chỉnh ảnh một chút rồi hạ thấp điện thoại đến tầm Haibara Ai có thể xem được.
Bên dưới tấm ảnh của Haibara Ai có chèn một dòng chữ.
Tôi, siêu dữ!
Phối với biểu cảm xấu hổ ngượng ngùng nhưng cố tỏ ra bình tĩnh của Haibara Ai cực kỳ hợp!
Haibara Ai: "..."
Ike Hioso thu hoạch được một meme độc nhất vô nhị của Haibara Ai. Hắn cất điện điện thoại, tiếp tục đi về trước.
Haibara Ai vội vàng đuổi theo: "Anh xóa mau!"
Ike Hioso: "Anh sẽ không phát tán ra ngoài."
Haibara Ai: "Thế cũng không được! Anh mau xóa đi!"
Ike Hioso: "Không xoá."
Haibara Ai: "..."
Nếu cô đánh nhau với Ike Hioso, phần thắng...
Khụ, thôi quên đi, chẳng thà nghĩ xem cô có thể cướp điện thoại từ Ike Hioso hay không...
Không, vẫn nên tìm cách chôm được điện thoại của Ike Hioso thì hơn...
...
Trong buồng chiếu, nhân viên kỹ thuật Furuhashi Minoru chính miệng thừa nhận hành vi giết người.
"Nhưng tại sao cậu lại làm vậy?" Chủ rạp chiếu Muramatsu Akio lộ vẻ thất vọng, cũng rất khó hiểu: "Tôi cứ tưởng cậu rất thích rạp chiếu phim của chúng ta."
"Thật ra tôi đã nhiều lần tự nhủ mình không thể ra tay ở đây, nhưng tôi thật sự không chịu nổi nữa." Furuhashi Minoru đi tới trước ô cửa quan sát, giọng nói đong đầy hoài niệm và buồn bã: "Nói thật lòng, tôi thích nhất là đứng ở ô cửa này nhìn khung cảnh bên ngoài, từ nơi này tôi có thể nhìn thấy toàn bộ phản ứng của khán giả khi xem phim..."
Ông Muramatsu Akio cúi đầu, thanh tra Megure Juzo cũng thở dài.
Furuhashi Minoru tiếp tục nói: "Nhưng vì cái tên đáng ghét đó mà khán giả ngày càng ít đi. Rõ ràng hôm qua là chủ nhật, vậy mà khách đến rạp cũng chỉ có một mình gã..."
Ike Hioso vừa đi tới cửa: "..."
Hôm nay là thứ ba, hôm qua là chủ nhật?
Rõ ràng hôm qua là ngày đi học, hắn vẫn luôn cho rằng hôm qua là thứ hai. Dù sao hôm qua không chỉ học sinh Trường tiểu học Teitan đi học, mà học sinh Trường cấp ba Teitan và trường cấp ba Ekoda cũng đi học.
Hắn cứ tưởng chỉ có thời gian hỗn loạn thôi, ai dè ngay cả ngày đi học cũng không thể tham khảo.
Nhưng thiết nghĩ Conan "đi học một buổi sáng, nghỉ học hai mươi ngày", vậy thì cũng chẳng có gì lạ...
Furuhashi Minoru vẫn tiếp tục trút bầu tâm sự: "Vì vậy tôi muốn treo gã trước ô cửa này để cho gã nhìn thấy khung cảnh thê lương ấy và hiểu được cảm nhận của tôi, một cảm giác cô đơn trống rỗng..."
"Cho dù gã nhìn khung cảnh trống vắng này một trăm lần cũng không thể nào cảm nhận được tâm trạng của ông."
Ike Hioso đi vào phòng.
"Từ lúc chào đời con người đã là một cá thể độc lập, vĩnh viễn không hiểu được cảm nhận của người khác, dù có thì cũng chỉ là tưởng tượng và đặt mình vào vị trí của đối phương. Chẳng qua là vì hai người có cùng quan điểm, có trải nghiệm giống nhau hoặc bởi vì cô đơn nên mới nảy sinh sự đồng cảm. Thật ra không ai có thể đồng cảm với tâm trạng của người khác."
Thanh tra Megure Juzo: "..."
Lúc này lại nói với Furuhashi Minoru là "đối phương không thể hiểu được cảm nhận của ông" hình như hơi đả kích đấy...
Nhưng ông không có cách nào phản bác, cũng không thể dối lòng an ủi Furuhashi Minoru "tôi cũng có cảm nhận giống anh" đúng không?
Genta nói nhỏ: "Mặc dù tớ không hiểu anh Ike nói gì, nhưng hình như rất có lý."
"Ừ." Ayumi ngoảnh đầu hỏi Mitsuhiko: "Mitsuhiko, cậu có hiểu không?"
"Ờ thì..." Mitsuhiko cười gượng: "Tớ cũng không hiểu."
Conan nghe ba đứa nhỏ thì thầm nói chuyện thì cảm thấy vừa buồn cười vừa cạn lời. Trẻ con tốt ở điểm ấy, không hiểu người lớn nói gì nhưng vẫn cảm thấy có lý...
Furuhashi Minoru ngây ra, sau đó nở nụ cười cay đắng: "Chắc vậy. Có điều gã chết rồi, nói mấy chuyện này cũng vô ích."
"Thôi được rồi, có gì thì đợi về Sở Cảnh sát rồi nói tiếp." Thanh tra Megure Juzo lên tiếng.
"Xin lỗi ông chủ vì tôi đã làm chuyện ích kỷ này, còn khiến rạp chiếu phim xấu mặt vào ngày kinh doanh cuối cùng." Furuhashi Minoru xin lỗi chủ rạp chiếu Muramatsu Akio.
"Bây giờ nghĩ lại, rạp chiếu phim có ngày hôm nay âu cũng là định mệnh." Ông Muramatsu Akio tự giễu: "Thật ra trước khi Haruta đến đây, lượng khách của chúng ta đã bắt đầu giảm sút. Một rạp chiếu phim nhỏ như chúng ta không đủ khả năng mua được bộ phim mới nhất đang được yêu thích, vốn dĩ nên đóng cửa rồi. Hơn nữa, thời nay đầy rẫy tivi đầu đĩa, có lẽ dùng phim điện ảnh dệt nên giấc mơ đã không còn theo kịp thời đại nữa..."
Kiếp trước Ike Hioso đã chứng kiến sự phát triển của phim điện ảnh. Cho dù có ti vi, máy tính, điện thoại để xem phim thì rạp chiếu phim vẫn tồn tại. Nếu là mình...
"Có thể chia làm hai bước."
"Hả?"
Những người khác đồng loạt nhìn Ike Hioso.
Ayumi đang định phản bác lời nói của ông Muramatsu Akio. Nghe Ike Hioso nói vậy, cô bé chớp mắt đầy tò mò, nuốt lại những lời muốn nói.
"Bước thứ nhất là tìm đúng điểm hút khách, biến nó thành điểm nhấn."
Giọng nói của Ike Hioso vẫn đều đều như mọi khi: "Không mua được bộ phim mới đang hot cũng không sao, rạp chiếu phim có thể lấy chủ đề "xem lại các bộ phim kinh điển" làm điểm nhấn. Ông chủ Muramatsu đã tiếp xúc với phim điện ảnh bao năm nay, chắc hẳn trình độ giám định và thưởng thức rất cao. Chọn ra các bộ phim điện ảnh cũ kinh điển rồi phân loại cẩn thận. Ví dụ như tuần này chiếu phim kinh dị kinh điển, tuần sau chiếu phim hài kinh điển, sắp xếp lịch chiếu các bộ phim trong một tuần sao cho hợp lý... Nếu ông chủ Muramatsu chưa đạt tới trình độ có thể giám định, chọn lọc thì thuê người là được. Danh tiếng rất quan trọng."
Bây giờ cũng có thể chiếu những bộ phim mọi người từng xem khi còn nhỏ mà. Không mua được bản quyền phát sóng phim mới, vậy thì chiếu phim kinh điển cũ còn không được sao?
Nghe xong ông Muramatsu Akio ngây ra như phỗng. Nghĩ kỹ thì... quả thật khả thi, vậy mà tại sao trước đây mình không nghĩ ra nhỉ?
"Bước thứ hai là tạo dựng và củng cố ưu thế." Ike Hioso tiếp tục nói: "Làm tuyên truyền, phải cho người ta biết đây là một rạp chiếu phim đặc sắc, mỗi tuần chiếu một thể loại phim điện ảnh, làm cho nhiều người chú ý tới rạp chiếu phim hơn. Không có tiền thì cứ từ từ tích lũy danh tiếng trước đã. Mặt khác, ưu thế của phim điện ảnh là trải nghiệm khi xem phim mà âm thanh, hình ảnh và không khí trong rạp mang lại. Đây là thứ tivi và đầu video không thể so sánh được. Nếu có đủ tài chính thì hãy mạnh tay đầu tư vào phương diện này."
"Hay lắm, rất tuyệt..." Mitsuhiko nghe xong, hai mắt sáng lấp lánh.
Ayumi gật đầu: "Tớ cũng cảm thấy bầu không khí khi xem phim ở rạp khác với xem tivi."
Genta kích động nói: "Nếu tớ biết rạp chiếu phim này chiếu phim Gomera cả một tuần, tớ nhất định sẽ đi xem!"
Haibara Ai suy tư: "Chỉ có Gomera thì quá đơn điệu, có thể thêm các bộ phim cũ như là Siêu nhân Kamen Rider chẳng hạn, tạo chủ đề tuần phim dành cho thiếu nhi."
Conan gật đầu. Nếu có tuần phim chiếu các bộ phim trinh thám kinh điển ngày xưa, hơn nữa còn biết các bộ phim được xếp lịch chiếu ở đây thật sự là các tác phẩm kinh điển, thì cậu cũng không kìm được đi xem.
Nếu bắt gặp bộ phim chưa từng xem, thì kiểu gì cậu cũng phải cày cho bằng được!
Phim chưa xem nhất định phải xem một lần!
Nếu bắt gặp bộ phim mình đã xem rất lâu về trước, nhưng nó là tác phẩm rất kinh điển, thì cậu cũng có thể xem thêm lần nữa.
Đầu óc kinh doanh của anh chàng Ike Hioso này quá đỉnh, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã nghĩ ra ý tưởng hay như vậy, đủ giúp cho một rạp chiếu phim sắp đóng cửa kinh doanh trở lại, thậm chí còn có khả năng hot lên.
"Ông chủ!" Cô nhân viên Tomosato Yuriko nhìn ông chủ Muramatsu Akio với ánh mắt mong chờ.
Ông Muramatsu Akio ngập ngừng nói: "Đề nghị này thật sự... thật sự quá đáng quý, chúng ta..."
"Nếu cần đầu tư thì ngày mai hãy liên lạc với cháu." Ike Hioso lấy sổ ra, ghi tên và số điện thoại của mình rồi xé trang đó đưa cho ông Muramatsu Akio: "Vui lòng liên lạc trước một giờ chiều."
Ông Muramatsu Akio thở phào. Ike Hioso là người nghĩ ra cách vực dậy rạp chiếu phim, nếu hắn là nhà đầu tư cho rạp chiếu phim thì ông không cần cảm thấy mắc nợ nữa. Ông Muramatsu Akio nhận lấy tờ giấy: "Ngày mai tôi sẽ liên lạc với cậu."
"Mặc dù tôi không thể đứng ở ô cửa này nhìn ra ngoài nữa, nhưng sau này khung cảnh ngoài cửa sổ sẽ ngày càng náo nhiệt." Furuhashi Minoru cảm thán, sau đó nói với Conan: "Bé trai đeo kính à... Em biết sử dụng máy chiếu, vậy thì xin nhờ em chiếu phim giùm anh nhé! Sau khi bộ phim bắt đầu, em có thể đến phòng chiếu phim xem cùng các bạn, khi nào hết phim thì quay lại đây tắt máy là được. Trong lúc đó Yuriko có thể hỗ trợ em. Mời các em tiếp tục xem hết các tập phim hôm nay, coi như anh bồi thường vì đã làm các em mất vui."
"Được!" Conan gật đầu đồng ý. Cậu đã xem Gomera rất nhiều lần rồi, thật ra không xem cũng chẳng sao...
Cảnh sát thu quân về đồn, Haibara Ai đi tới bên cạnh Conan: "Cậu có nhận ủy thác không?"
"Hả?" Conan không hiểu ra sao.
Haibara Ai nói: "Lấy điện thoại của anh Ike Hioso giúp tớ, đây chính là ủy thác của tớ."
"Cậu muốn lấy điện thoại của anh ấy làm chi?" Conan thắc mắc.
"Trước đó anh ấy chụp ảnh tớ." Haibara Ai trả lời: "Tổ chức biết dáng vẻ hồi bé của tớ, hẳn là cậu biết nếu bọn chúng nhìn thấy ảnh của tớ thì sẽ có hậu quả gì."
"Cậu có thể thẳng thắn yêu cầu anh ấy xóa ảnh mà?"
Haibara Ai vừa nghĩ tới bức ảnh "tôi siêu dữ", sắc mặt lập tức sa sầm: "Anh ấy không chịu xóa."
"Không phải chứ, nếu chính chủ yêu cầu..." Conan khựng lại, đột nhiên không nhịn được cười khúc khích, trông rất hả hê: "Haibara à, lẽ nào cậu cũng bị anh ấy chụp ảnh xấu?"
Haibara Ai săm soi Conan: "Cũng? Ảnh xấu?"
"Khụ..." Ánh mắt Conan lảng tránh. Lúc trước cậu chỉ nói với Haibara Ai và tiến sĩ Agasa là Ike Hioso quay video mình, chứ không nói đối phương quay video cậu giả trẻ con làm trò con bò và hát đồng dao. "Được, tớ nhận vụ này. Dù sao tớ cũng muốn xác nhận xem anh ấy có còn lưu video của tớ không."
***
(Ps: Chi tiết vụ án vui lòng đọc manga Thám tử lừng danh Conan tập 23/anime Án mạng ở buổi chiếu phim cuối cùng.)