Băng ghế dài dưới gốc cây.
Vẫn là chỗ cũ.
Trên đường trở về, Ike Hioso tiện tay lấy một tờ báo rồi ngồi đọc.
Nếu đã xác định nơi này là thế giới trong Thám tử lừng danh Conan, dù sao bây giờ mình cũng rảnh rỗi, chi bằng kiểm tra tuyến thời gian hiện tại.
Hẳn là có thể nhìn ra đôi điều từ báo chí.
Trong một tuần vừa qua báo chí không đăng tin về Kudo Shinichi.
Tỉ lệ xuất hiện thấp như vậy, có lẽ cậu ta đã bị ép uống thuốc teo nhỏ rồi.
Hai ngày trước có một bài báo đăng tin về Mori Kogoro.
"Cuộc chạm trán giữa tác giả tiểu thuyết trinh thám và thám tử đời thực: Shinmei Kaori - tác giả của series Thám tử Samonji đã qua đời, thám tử lừng danh Mori Kogoro dựa vào ám hiệu trong tác phẩm tìm ra lời giải!"
Là đoạn thời gian trước đó sao?
Không biết thời gian trong thế giới này dựa theo anime hay là manga nữa...
Nếu theo manga thì lúc này Haibara Ai đã lên sân khấu. Nếu tuyến thời gian theo anime thì có lẽ phải qua một thời gian nữa.
Hắn khá tò mò về cô bé này...
Ike Hioso ngẫm nghĩ một lúc.
Với tác phong của tổ chức bí ẩn kia, đoán chừng bọn họ không để lộ nhiều thông tin. Nói cách khác, khả năng cao là các thành viên trong tổ chức kia không có tên trên bảng treo thưởng, ít nhất là bảng treo thưởng công khai.
Mà Sherry = nhân viên nghiên cứu khoa học = trạch nữ vô danh = không đáng tiền!
Ừm... Đây là lối tư duy của thanh đạo phu ở kiếp trước.
Thanh đạo phu còn được gọi là thợ săn tiền thưởng, công việc chủ yếu là bắt lũ tội phạm cực kỳ hung ác rồi giao cho cảnh sát hoặc chính phủ.
Khi tiến hành công việc nhất định phải đến Cục Điều tra quốc tế xin cấp giấy phép.
Theo lý thì kiếp trước quốc gia của hắn rất an toàn, gần như không có chỗ cho nghề nghiệp này hoạt động.
Nhưng hắn vẫn làm nghề này...
…
Một năm nọ, có bảy đứa trẻ tập trung lại một chỗ, đứa lớn nhất mười tuổi, đứa nhỏ nhất mới sáu tuổi.
Bọn chúng là võ giáo sinh.
Những đứa trẻ vào võ giáo đều có phụ huynh cảm thấy chúng khó dạy bảo, hoặc là gia đình đã xảy ra biến cố nào đó.
Tình hình trong nước là thế, rất ít gia đình yêu thương con cái đưa con mình vào võ giáo.
Muốn học võ thì đăng ký lớp mình thấy hứng thú chả tốt hơn à?
Bảy đứa trẻ năm đó đều rơi vào cảnh ngộ bố mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong nhà không có ai quản giáo, người thân bèn đưa vào võ giáo. Vì vậy bọn chúng chơi với nhau rất thân.
Một ngày nọ, không biết tên trẻ trâu nào biết tới "thanh đạo phu", nó vừa nhắc đến đã nhen nhóm tâm hồn trẻ trâu của lũ nhóc.
Không ai muốn làm kẻ tầm thường cả, tất nhiên cũng có thể là bọn chúng chỉ muốn tìm một mục tiêu để sống tiếp, một mục tiêu... cho dù không tài nào hiểu nổi cũng cố gắng hết mình chỉ bằng một bầu nhiệt huyết.
Mười năm sau, bảy người trải qua mười năm đẫm mồ hôi và máu nóng, có bản lĩnh xuất sắc vượt xa các học sinh các khóa, tiêu sái rời khỏi tổ quốc.
Quả thật thời khắc ấy bọn họ rất tiêu sái, nhưng thường thì hiện thực tàn khốc hơn nhiều.
Cho dù bọn họ đã tìm được con đường, tìm ra chỗ thiếu sót, nhưng không phải ai cũng có thể dựa vào thiên phú để bù vào sự thiếu thốn về mặt súng đạn.
Trong bảy người chỉ có ba người thông qua.
Không đầy một năm sau, hai người khác lần lượt từ bỏ, chỉ còn duy nhất mình Trì Tiểu Trì vẫn kiên trì.
Tại sao lại kiên trì?
Hắn cũng không biết.
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ hắn đã coi điều này là ý nghĩa sinh tồn, cũng có thể là do ánh mắt mờ mịt và chán nản của các bạn lúc rời đi năm ấy, hoặc là... cảm giác tự do tùy ý ấy khiến người ta chìm đắm không biết đường về...
Nhưng quả thật đây không phải là nghề nghiệp tốt lành gì.
Những người bạn về nhà có người trở thành vệ sĩ cho đại gia, có người trở thành huấn luyện viên. Có lẽ bọn họ không có thu nhập kếch xù như thanh đạo phu, nhưng được cái ổn định và an toàn.
Ba năm tiếp theo, Trì Phi Trì kiếm được không ít tiền, nhưng rồi cũng mất mạng, thế nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng hối hận.
…
Ike Hioso dời mắt khỏi tờ báo, nhìn tường rào phía đối diện.
Quá khứ tự do, tùy ý, điên cuồng, đặc biệt, mới lạ, mang đến vẻ đẹp chí mạng.
Đẹp hơn phong cảnh nơi đây rất rất nhiều...
Sáu tên lừa đảo kia, kiếp này tôi không cũng muốn bỏ lỡ những phong cảnh ấy... Ai bảo lúc các cậu rời đi đều nói tôi là người có thiên phú nhất chứ?
Cứ tiếp tục hâm mộ đi!
Ike Hioso cụp mắt, giấu đi ánh mắt ngậm cười. Hắn đang định đọc báo tiếp thì từng đoạn ký ức xa lạ cùng với cảm xúc hâm mộ lẫn thoải mái bỗng ùa đến.
Là ký ức của Ike Hioso trong thế giới này.
Bố mẹ cậu ta kết hôn vì lợi ích, không có tình cảm, chưa đầy năm năm tình cảm đã hoàn toàn nguội lạnh, hai người ra ở riêng.
Do suy xét đến lợi ích doanh nghiệp nên hai người họ không ly hôn, vẫn duy trì cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, ngay cả đứa con duy nhất cũng bỏ bê.
Trong ký ức của nguyên chủ, căn nhà vắng vẻ chỉ có một mình cậu ta, bố mẹ không xuất hiện trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Ngoài ra, hết lần này đến lần khác cậu ta chỉ có thể dùng thành tích ưu tú để đổi lấy sự coi trọng từ bố mẹ, nhưng kết quả nhận được cũng chỉ là một câu khen ngợi cùng bóng lưng vội vã rời đi.
Không có tình tiết drama gì hết, chẳng qua là nguyên chủ quá hướng nội lầm lì, cả cuộc đời chưa từng yêu đương, cũng chẳng có bạn bè, không có mục tiêu, không có hứng thú hay sở thích gì hết, cuối cùng cậu ta mắc bệnh.
Mãi cho đến khi cảm xúc hâm mộ và thoải mái truyền tới, ký ức dừng lại ở ba ngày trước.
Ike Hioso biết e là ý thức của nguyên chủ đã hoàn hoàn tan biến.
Thật đáng tiếc, có lẽ là do tính cách, cho nên dù hắn đã trải nghiệm những cảm xúc ấy một lần theo dòng ký ức, nhưng trong lòng chỉ dấy lên chút đồng cảm rồi biến mất, không mãnh liệt lắm.
Thế nên mới nói hai ý thức trong cùng một cơ thể không thể nào hoàn toàn hiểu nhau. Các bác sĩ bảo "tôi hiểu, tôi hiểu bạn" chỉ là lời nói dối dịu dàng mà thôi.
Ike Hioso thầm cà khịa các bác sĩ trong bệnh viện tâm thần, không nghĩ ngợi nữa.