Ông chủ cười gượng, nói lảng sang chuyện khác: "Thật ra cậu có thể xem con khác. Chúng tôi cũng có rắn nước bình thường. À phải rồi, còn có rắn chuột nữa. Rắn chuột hiền lành, tuổi thọ lên tới mười lăm năm, rất hợp làm thú cưng..."
Con rắn uể oải nằm xuống: "Anh gì ơi nhìn tôi đi mà, nhìn tôi thêm một cái đi. Ông chủ độc ác đã cho tôi ăn cá chạch suốt ba năm, những ba năm đấy! Tôi chưa từng ăn cái khác, chỉ có thể nhìn các con rắn khác được thêm đồ ăn. Chỉ là màu sắc hơi lạ thôi mà... Chết mất thôi!"
"Không cần xem nữa." Ike Hioso gọi ông chủ đang định dẫn đường lại: "Tôi lấy con này."
Ông chủ sửng sốt, kinh ngạc nhìn lồng kính.
Con rắn trong lồng kính lại nhổm dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ike Hioso.
"Bao nhiêu tiền vậy ông chủ?" Ike Hioso hỏi.
Ông chủ hoàn hồn. Giá là hai nghìn yên, kèm theo sổ tay nuôi dưỡng và giấy chứng nhận, còn tặng kèm một chiếc hộp có quai xách bằng nhựa trong suốt. Ông chủ bán rắn đi với tâm trạng hệt như tiễn ôn thần, nhìn Ike Hioso đi ra ngoài bằng ánh mắt cảm kích.
Con rắn này thật sự biết giá của mình, lúc trước nó không rao sai.
Sau khi ra ngoài, Ike Hioso đi vào một con ngõ nhỏ rồi đặt hộp nhựa xuống đất.
Con rắn trong hộp nhựa lờ đờ thè lưỡi: "Con chuột nhỏ, con ếch xanh, con gà con, con cá nhỏ... Anh... anh làm gì thế?"
Ike Hioso túm vị trí bảy tấc, quan sát con rắn trước mặt.
Trước đây... không, trước khi gặp con rắn này, hắn chưa từng nghĩ đến việc nuôi rắn.
Cho dù muốn thuần dưỡng một trợ thủ, rắn cũng có rất nhiều khuyết điểm.
Ban đêm rắn không nhìn rõ, chủ yếu dựa vào cảm ứng chuyển động và cảm ứng nhiệt để nhận biết thế giới xung quanh, không có tác dụng trong điều tra phi sinh vật.
Hơn nữa, chỉ số thông minh của rắn thường không cao, phần lớn chỉ có bản năng sinh tồn. Rắn hổ mang có IQ cao nhất, nhưng dù hắn muốn nuôi cũng không được.
Còn nữa, rắn sợ lạnh, cần ngủ đông.
Vốn dĩ Ike Hioso định mua loài vật thuận tiện cho điều tra như là mèo hoặc chim. Sau khi thuần dưỡng, nó sẽ phối hợp với mình thu thập tin tức… Vả lại IQ cao, không kém con người.
Con rắn kia cũng mặc cho Ike Hioso xách mình lên, không dám phản kháng. Cắn người rồi bị trả lại chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng là anh chàng này đang túm chỗ hiểm của nó đấy!
Tên này muốn làm gì thế?
Nó nghe nói có người cái gì cũng ăn, lẽ nào...
Trong con ngõ tối mờ, một người một rắn nhìn nhau, mắt người lẫn mắt rắn đều bình tĩnh lạnh nhạt, trong đầu nghĩ đủ thứ.
Cuối cùng, Ike Hioso phá vỡ sự im lặng, lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra: "Có nhìn thấy tao cầm cái gì không?"
Con rắn chăm chú nhìn một lúc, thè lưỡi lẩm bẩm: "Không ngờ anh ta lại chơi trò này với một con rắn. Lẽ nào anh ta là đồ thần kinh trong miệng loài người? Có phải sau này đến cá chạch mình cũng chẳng được ăn không? Mình khổ quá à..."
Sắc mặt Ike Hioso tối sầm, giọng nói u ám: "Tao không biết mày có khổ không, nhưng tao đếm đến ba mà mày không trả lời câu hỏi của tao, thì tao đảm bảo ngày mai mày sẽ xuất hiện trên bàn ăn."
Rắn ta bỗng ngẩng phắt đầu, đôi mắt tròn vo đờ đẫn, rõ ràng là nó bị giật mình.
Ike Hioso bắt đầu đếm: "Một, hai..."
Rắn: "Có thể, có thể, có thể! Tôi có thể nhìn thấy. Là chìa khóa đúng không? Tôi biết thứ này."
Ike Hioso gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Mày biết hả? Tức là ban đêm mày cũng nhìn rõ đồ vật, vấn đề nằm ở chỗ mày có biết nó là gì hay không đúng chứ?"
"Tôi nhìn thấy..." Sau nỗi kinh ngạc, rắn ta bỗng vui vẻ trở lại, điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc: "Thật ra tôi biết nhiều thứ lắm đấy. Anh xem nè, tôi biết con người các anh sẽ gật đầu như này khi tỏ ý 'đúng', 'phải'..."
Ike Hioso: "..."
Không... đây là ngu ngốc!
Trong các khuyết điểm của rắn, con rắn này không có vấn đề IQ thấp, ban đêm cũng nhìn thấy mọi thứ, như vậy chuyện ngủ đông không phải là không chấp nhận, dù sao vào mùa đông Ike Hioso cũng lười ra ngoài đi đó đi đây.
Ngẫm lại thì rắn cũng có không ít ưu điểm.
Một tuần cho ăn một lần là được, không cần dắt đi dạo...
Rắn ta lắc đầu đến choáng váng mới dừng lại, bùi ngùi nói: "Từ khi chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với sinh vật khác đấy. Con người không hiểu tôi nói gì, không biết tôi đang học hỏi họ, mà đồng loại cũng không hiểu ý tôi. Tụi nó chỉ biết bò trườn khắp nơi, bắt mồi, nghỉ ngơi..."
Ike Hioso nhìn vào đôi mắt rắn có vẻ lạnh nhạt không chút cảm xúc kia, cõi lòng hơi xúc động nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, có điều giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn: "Tao là Ike Hioso."
Nói xong hắn đặt con rắn sang bên cạnh, lấy bút và sổ ra, xé lấy một tờ rồi viết tên của mình bằng chữ Katakana và chữ Latinh lên giấy, đặt cạnh mắt con rắn.
"Mày tên là Hiaka." Ike Hioso lại xé thêm một tờ giấy, viết tên lên rồi đặt bên cạnh tờ giấy trước: "Vừa hay mày là rắn nước nhưng không phải màu đỏ, cái tên này rất hợp với mày."
Hiaka nhìn chăm chú, sau đó gật đầu. Lần này nó không lải nhải.