"Tóm lại là ngày mai phải chú ý chút." Ike Hioso nói.
Chỉ cần Conan đoán được "trong mấy người kia có Scorpion" thì anh chàng thám tử lừng danh này sẽ quan sát đám người kia tỉ mỉ.
Conan có thể nhanh chóng phát hiện ra Scorpion thì càng tốt, không cần hắn vạch trần. Nếu không phát hiện ra cũng không sao, cứ coi như làm bước đệm trước vậy.
Hattori Heiji tỏ vẻ tiếc nuối: "Tiếc là em bị thương, không thể đi cùng mọi người được."
"Anh dưỡng thương đàng hoàng đi." Conan nhìn sang Ike Hioso: "Phiền anh Ike chăm sóc chim bồ câu của Kid nhé, dù sao anh cũng là dân chuyên..."
Biểu cảm của Hattori Heiji hơi kỳ dị, từ "dân chuyên" khiến cậu ngổn ngang cảm xúc.
Ba người kẻ ngồi người đứng trên đường cái, nói về vụ án xong lại trò chuyện thêm một hồi thì xe cứu thương mới chậm rì rì chạy tới, nâng Hattori Heiji lên xe.
Conan quyết định đến bệnh viện xem tình hình.
Sau khi hai người rời đi, Ike Hioso ôm bồ câu vào lòng rồi lấy điện thoại trong túi quần ra ấn dừng ghi âm. Hắn vừa đi về khách sạn vừa gửi file ghi âm qua email.
Sau khi về tới khách sạn, Ike Hioso mới nhận được hồi âm.
[Vốn dĩ em còn đoán già đoán non liệu anh có cho rằng em chết rồi hay không, nào ngờ anh đã suy luận ra tất cả. Nhưng cái câu "mượn thân phận của cậu dùng một lát" trên tờ giấy là sao? Anh đừng có làm bậy nhé! Nếu anh đóng giả Kaito Kid mà bị bắt thì anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Rốt cuộc anh định làm gì?]
Ngay sau đó, Kuroba Kaito lại gửi thêm một tin: [Thôi, anh đừng nói, lần này đến lượt em đoán.]
Quả thật Ike Hioso không nói, hắn trả lời: [Bồ câu của cậu đang ở chỗ anh này. Còn nữa, trước đó Hiaka rất lo lắng cho cậu đấy.]
Kuroba Kaito: [ Thêm đồ ăn! Em biết nơi nào bán ếch, đặt năm cân luôn!]
Hiaka ló đầu nhìn, lập tức phát ra tiếng kêu quái dị đầy vui vẻ: "Xì xì xì xì xì... Không uổng công mình lo lắng cho cậu ta!"
Ike Hioso nghiêng đầu nhìn Hiaka rồi trả lời tin nhắn của Haibara Ai, trò chuyện vài câu. Chờ Hiaka trườn lên sofa đi ngủ, hắn mới dùng điện thoại lên diễn đàn của Khoa Thú y Đại học Tokyo.
Hỏi: Động vật có bị tâm thần không? Điều trị như thế nào?
...
Ngày hôm sau.
Tập đoàn tài chính Suzuki hủy bỏ buổi triển lãm, dùng tàu đưa Trứng Phục Sinh về Tokyo để kiểm tra xem nó có bị hư hại gì không.
Trên đường về, Kousaka Natsumi xuất hiện cùng với bản vẽ Trứng Phục Sinh.
Conan nhận thấy đường nét trên hai mảnh của bản vẽ không khớp với nhau, từ đó đưa ra suy đoán có hai quả trứng. Sau đó cậu lại phát hiện ra hình chiếu lâu đài Yokosuka bên trong mảnh kính nhỏ giấu trong quả trứng.
Tức thì một đám người quyết định tới thăm lâu đài Yokosuka sau khi về tới Tokyo.
Conan vẫn luôn âm thầm quan sát phản ứng của tất cả mọi người, cậu không quên có một nhân vật nguy hiểm đang trà trộn trong này.
Ike Hioso luôn im lặng, lẳng lặng ngồi trên sofa lắng nghe.
Khi mọi người về phòng nghỉ ngơi, Conan lấy cớ đi thăm con chim bồ câu bị thương tối qua để theo Ike Hioso về phòng. Cậu nói nhỏ: "Anh Ike ơi, hình như mọi người đều có hứng thú với quả trứng trong lâu đài thì phải. Nhưng đến giờ em vẫn chưa phát hiện ra Scorpion là ai. Còn anh thì sao? Anh có manh mối gì không?"
"Anh cũng không phát hiện được gì." Ike Hioso nói giọng đều đều: "Chúng ta tìm cơ hội quan sát thêm vậy."
"Vâng ạ." Conan đanh mặt gật đầu, đồng thời nói với Ike Hioso: "À phải rồi, anh Hattori ổn rồi anh ạ. Tối qua bọn em tới bệnh viện kiểm tra, mắt cá chân của anh ấy thật sự không có vấn đề gì hết, phương pháp nắn chỉnh xương khớp của anh rất hiệu quả."
Có tiếng gõ cửa, giọng nói của Mori Ran vang lên: "Xin lỗi vì đã làm phiền anh Ike. Xin hỏi Conan có ở đây không ạ?"
Ran?
Conan hơi kinh ngạc. Cậu nhảy xuống sofa đi mở cửa.
"Sao chị Ran lại đến đây?"
"Chị cũng muốn đến thăm bồ câu. Có được không anh Ike?" Mori Ran hỏi dò.
"Tất nhiên là được."
Mori Ran đi vào phòng. Không lâu sau, Suzuki Sonoko và chị Kousaka Natsumi cũng tới tìm Mori Ran, nhân tiện còn đề nghị đi gọi nhà nghiên cứu Hoshi Seiran.
Bốn cô gái ngồi trò chuyện, Ike Hioso nghịch điện thoại bên cạnh. Suy luận về Trứng Phục Sinh của Conan hồi nãy cùng với những lời Conan nói với hắn đều được ghi âm lại và lén gửi đi.
"Í, mắt của chị Natsumi màu xám kìa!" Suzuki Sonoko reo lên.
"Đúng vậy." Chị Kousaka Natsumi mỉm cười: "Chắc là gen di truyền từ bà cố của chị. Mắt của bà ngoại và mẹ chị đều có màu xám."
"Mắt anh Ike màu tím cũng là di truyền từ mẹ phải không ạ? Hình như mẹ của anh Ike có đôi mắt màu tím rất đẹp, nghe nói cô ấy là một mỹ nhân. Tiếc là em chưa được gặp cô." Suzuki Sonoko nhìn mắt của người ta đến nghiện luôn rồi, cô tiếp tục quay sang nhìn nhà nghiên cứu Hoshi Seiran: "Chị Seiran giống chị Natsumi, mắt cũng màu xám nè! Mắt của người Trung Quốc cũng có màu xám sao?"
Mori Ran nở nụ cười: "Tên của chị Seiran có âm Hán Việt là Thanh Sắc Lan Hoa, tên của em cũng có chữ Lan..."
"Mọi người phát âm theo tiếng Nhật, còn tiếng Trung phải đọc là Qinglan..."
Hoshi Seiran bắt đầu khoe tiếng Trung.
Từ hôm qua đến giờ cô ta không có cơ hội nói tiếng Trung ngoại trừ câu "xin chào" lúc mới gặp.
Ike Hioso không nghe nổi nữa, bèn lưu lại đoạn hội thoại này rồi gửi cho Kuroba Kaito. Hắn thấy quá phiền phức nên gửi kèm tin nhắn cho Kuroba Kaito: [Ghi âm phiền ghê. Anh phối hợp với em từ xa, em tự nghe lén đi."
Kuroba Kaito đã trở về Tokyo trước một bước: "..."
Conan để ý thấy Ike Hioso vẫn luôn nghịch điện thoại, nổi lòng nghi ngờ. Cậu sáp lại gần hỏi: "Anh Ike đã từng gặp người Trung Quốc có đôi mắt màu xám hoặc nghe chuyện này bao giờ chưa?"
Ike Hioso cất điện thoại vào túi: "À, chưa từng."
Hở?
Conan hơi bất ngờ, lại quan sát Ike Hioso một lúc. Cậu đè nén lòng nghi ngờ, tiếp tục thì thầm với Ike Hioso: "Màu mắt của chị Seiran và chị Natsumi giống nhau. Nếu mắt của người Trung Quốc không phải màu xám, vậy tức là..."
"Chị Seiran che giấu quốc tịch của mình, thật ra chị ta là người Nga." Ike Hioso tiếp lời.
"Thế thì rất có thể chị ta là Scorpion." Nét mặt của Conan trở nên nặng nề. Cậu cũng cúi đầu lôi điện thoại ra tra tài liệu: "Lúc nãy anh tra màu mắt và phát âm tiếng Trung ạ?"
"Đại loại thế." Ike Hioso trả lời. Đột nhiên hắn nghe thấy Hoshi Seiran dịch tên của Suzuki Sonoko sang tiếng Trung là Linh Mộc Nhục Viên Tử (thịt viên Suzuki), khóe miệng hắn giần giật.
Hi vọng thám tử lừng danh cố gắng chút...
Tuy nhiên, Conan ngồi bên cạnh nghe bốn cô gái nói chuyện lại không nhịn được chen vào một câu: "Ngày sinh của hai chị đều cách em một ngày đó!"
Mori Ran thoáng sửng sốt. Cô nhớ ra ngày 5 tháng 4 cũng là sinh nhật của Kudo Shinichi, tức thì ánh mắt nhìn Conan trở nên khác thường.
Ike Hioso: "..."
Hỏi: Dẫn theo một thám tử lừng danh thỉnh thoảng lại bung lụa là trải nghiệm như thế nào?
...
Mặc dù Conan bắt đầu nghi ngờ Hoshi Seiran, nhưng cậu không tìm thêm được bất kỳ sơ hở nào, cũng không thể dựa vào màu mắt để kết luận Hoshi Seiran là Scorpion được.
Tuy đã đề phòng cẩn thận nhưng án mạng vẫn xảy ra.
Nhà làm phim tự do Sagawa Ryu chết trong phòng mình, bị súng bắn xuyên mắt phải dẫn đến cái chết, cả căn phòng bị lục tung.
Khác với cốt truyện gốc, lần này Conan lập tức nghi ngờ Hoshi Seiran.
Sau khi Sở Cảnh sát nhận được cuộc gọi báo án, thanh tra Megure đích thân dẫn đội ngồi máy bay trực thăng tới hiện trường.
Kuroba Kaito cải trang thành thanh tra Shiratori Ninzaburo đi theo. Khi cảnh sát khám nghiệm hiện trường, cậu ta tìm cớ tới toilet. Sau khi vào toilet, Kuroba Kaito vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài một lúc rồi mới lên tiếng: "Là Hoshi Seiran phải không?"
"Ừ." Ike Hioso mở cửa gian bên cạnh đi ra ngoài: "Khẩu âm tiếng Trung của cô ta hơi lạ, màu mắt cũng bất thường. Màu mắt của người Trung Quốc giống chúng ta. Nhìn kỹ sẽ thấy thật ra màu tóc của cô ta cũng thiên về màu xám."
Kuroba Kaito gật đầu: "Em đã lên mạng tra tài liệu về ngôn ngữ và tiến hành so sánh, quả thật khẩu âm tiếng Trung của cô ta hơi lạ."
"Chắc là Conan cũng phát hiện ra rồi." Ike Hioso nói: "Nhưng những điều này không thể dùng làm chứng cứ vạch trần cô ta."
"Em đã dự đoán được trên thuyền sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng không ngờ cô ta lại giết người." Kuroba Kaito cũng biết những chuyện đã xảy ra, biết Conan và Ike Hioso không tìm ra chứng cứ lật tẩy Hoshi Seiran.
"Vậy phải làm sao đây?"
"Trước tiên cứ đổi thân phận đã." Ike Hioso nói.
Hai người cải trang và đổi quần áo cho nhau trong toilet.
Kuroba Kaito cải trang thành Ike Hioso, dùng giọng của Ike Hioso nói nhỏ: "Hôm qua anh hỏi mượn thân phận của em là vì muốn khiến những người khác cho rằng anh là Kaito Kid cải trang. Hiện tại Conan đang nghi ngờ anh... À không, đang nghi ngờ em, mà cũng không đúng... Tóm lại là thằng nhóc đã nảy sinh nghi ngờ rồi đúng không?"
Ike Hioso đeo mặt nạ gương mặt của thanh tra Shiratori Ninzaburo lên, thẳng thắn thừa nhận: "Ừ. Anh là thợ săn tiền thưởng, đã phát hiện ra tung tích của Scorpion thì đương nhiên phải bắt người đổi lấy tiền chứ."
Kuroba Kaito quay sang nhìn Ike Hioso, cạn lời thật sự.
"Anh không tiện để lộ mình là thợ săn tiền thưởng nên muốn dùng thân phận Kid hả?"
Ike Hioso đang xử lý các chi tiết ngụy trang, quả nhiên động tác của hắn chậm hơn Kuroba Kaito một chút, vẫn chưa thành thạo cho lắm.
"Cùng lắm thì anh chia cho cậu một phần."
"Thôi khỏi, anh mời em một bữa thịnh soạn là được." Kuroba Kaito tiếp nhận chuyện Ike Hioso là thợ săn tiền thưởng rất nhanh, chẳng qua cậu không tài nào hiểu nổi.
"Anh không thiếu tiền mà, sao còn phải làm thợ săn tiền thưởng?"
"Cậu cũng không thiếu tiền mà, sao lại làm trộm chứ?" Ike Hioso nói: "Anh ra ngoài trước, lát nữa cậu hẵng ra."
Kuroba Kaito vẫn không hiểu: "Hoshi Seiran bị cảnh sát bắt thì anh không có tiền thưởng đâu..."
"Thế nên anh phải cho cô ta cơ hội chạy trốn." Ike Hioso bỏ lại một câu rồi ra khỏi toilet.
Kuroba Kaito mang gương mặt của Ike Hioso, chẳng cần nghĩ cũng biết kết quả ra sao. Cậu liên tục tạo cơ hội suy luận cho Conan, khiến Conan càng lúc càng nghi ngờ "Ike Hioso không phải là Ike Hioso". Conan lén gọi điện cho Hattori Heiji, sau đó tiếp tục phá án.
Với sự nỗ lực của thám tử lừng danh cộng thêm lòng nghi ngờ Hoshi Seiran sẵn có, Conan đã phá được vụ án.
Thám tử Kogoro ngủ gật lên sân khấu. "Bởi vì Sagawa quay video ở các phòng và đã quay được hình ảnh nào đó mà cô không muốn bị phát hiện, cho nên cô đã giết cậu ta có đúng không Hoshi Seiran... À không, phải là Scorpion! Tôi nghĩ cậu ta đã quay được tấm ảnh trên bàn trong phòng cô. Chắc hẳn đó không phải là ảnh bạn trai của cô, mà là ảnh tổ tiên của cô - Rasputin. Tên của cô phát âm theo tiếng Trung là Pusiqinlan (プースチンラン). Đổi thứ tự các chữ trong tên Hoshi Seiran rồi sắp xếp lại, ta được chữ Rasputin (ラスプーチン).”
“Có lẽ cô đã xử lý quần áo và găng tay mình sử dụng khi bắn chết Sagawa để tránh vương mùi thuốc súng trên người. Nhưng phải chăng cô đã quên khuyên tai của cô? Tôi nghĩ nếu kiểm tra thì chắc hẳn sẽ thấy có phản ứng thuốc súng!"
Mặt Hoshi Seiran biến sắc, tai trái sờ khuyên tai, đồng thời lùi lại. Thấy cảnh sát đã bao vây, cô ta cắn răng thò tay vào túi rút súng ra.
Hai viên tròn giống như ngọc trai cũng lăn ra theo. Chúng rơi xuống đất lập tức nổ tung, khói mù bao phủ.
"Cẩn thận!" Thanh tra Megure hét lên.
Nhưng đã muộn, khói gây cay mắt và khói gây mê phát huy tác dụng, lập tức hạ gục một đám người.