Ike Hioso xào một đĩa cải thìa, nấu một đĩa đậu phụ sốt cay, ép mấy cốc nước chanh, nhân tiện cắt tỉa trái cây, cộng thêm một nồi chuột dúi hầm tươi sốt...
Tức thì năm thành viên đội thám tử nhí hô lên: "Mời mọi người ăn cơm!"
Ike Hioso ăn thật chậm. Từ khi xuyên không tới giờ hắn toàn ăn đồ ăn nhanh hoặc là cơm Tây, đã chán ngấy từ lâu rồi. May mà hắn biết nấu ăn, tuy không nấu được những món cầu kỳ nhưng vẫn làm được một vài món ăn gia đình, như vậy cũng đủ rồi.
Sống ở một quốc gia sành ăn là một điều rất hạnh phúc.
Mà đối với đội thám tử nhí, được thưởng thức món ngon chưa từng ăn bao giờ là một điều cực kỳ hạnh phúc...
Nửa tiếng sau, bát đĩa trên bàn nhẵn bóng, cơm trong nồi hết sạch, nồi chuột dúi hầm cũng hết veo.
Năm thành viên đội thám tử nhí phình bụng ngồi trên sofa tiêu thực.
Ike Hioso dọn bàn, thấy ngay cả cơm cũng không thừa một hạt. Tốt lắm, như vậy dễ thu dọn.
Haibara Ai chủ động đứng dậy: "Để em giúp anh."
"Không cần đâu." Ike Hioso nhìn năm đứa trẻ bụng phồng lên chẳng khác gì Hiaka: "Các em ăn nhiều, ngồi nghỉ ngơi đi."
Haibara Ai nhìn bụng mình, cảm thấy hơi ngượng, bèn dời mắt nhìn sang chỗ khác: "Khụ, anh vất vả rồi."
Rõ ràng là trước khi tới đây, cô không định ăn. Mặc dù đó là chuột dúi chứ không phải thỏ, trông mũm mĩm đáng yêu, nhưng... ăn ngon quá!
Ike Hioso vào phòng bếp rửa bát. Đội thám tử nhí cũng thoát khỏi trạng thái heo lười sau khi ăn no, khôi phục bình thường.
Genta xoa bụng: "Chuột dúi ăn kèm cơm còn ngon hơn cơm lươn nướng. Tớ cảm thấy mình có thể ăn thêm, tiếc là hết rồi..."
Conan đổ mồ hôi: "Genta à, cậu đã ăn rất nhiều rồi đó."
Ayumi gật đầu: "Cậu và anh Ike ăn nhiều nhất, có điều anh Ike là người lớn."
Mitsuhiko cực kỳ hưng phấn: "Tớ cảm thấy đậu phụ cũng rất ngon! Mới đầu ăn thấy hơi cay, nhưng càng ăn càng thấy ngon!"
Ayumi mỉm cười: "Cải xào cũng ngon, đĩa trái cây cũng rất đẹp, cứ như vẽ ấy. Bữa tiệc này tuyệt cú mèo!"
Genta đã quên béng món cơm lươn nướng của mình: "Tớ cảm thấy chuột dúi vẫn ngon nhất. Sau này tớ sẽ bảo mẹ tớ nấu canh chuột dúi."
"Ở đây không mua được chuột dúi đâu." Conan nói: "Chuột dúi sống ở miền Nam Trung Quốc, hẳn là anh Ike nhờ người ta mang từ Trung Quốc về. Hơn nữa, chắc chắn giá không rẻ. Đúng không anh Ike?"
"Ừ. Anh nhờ bố anh tìm người đặt ở Trung Quốc, cộng thêm phí vận chuyển và các phí dụng khác thì giá khoảng hai mươi nghìn một con." Ike Hioso trả lời trong phòng bếp.
"Bằng năm mươi bát cơm lươn nướng đó." Haibara Ai thong thả tiếp lời.
Genta lập tức cúi đầu ủ rũ: "Đắt thế cơ à..."
Mitsuhiko xoa cằm: "Hơn nữa chúng ta còn phải nhờ người đi Trung Quốc mua về. Tớ không quen ai sẽ đi Trung Quốc cả."
"Không sao, anh mua nhiều lắm, hiện tại còn hơn hai trăm con." Ike Hioso nói.
"Hơn... hơn hai trăm con?" Hai mắt Genta sáng ngời.
"Ban đầu anh chỉ định mua mấy con làm thức ăn cho Hiaka và bản thân nếm thử thôi, không ngờ họ lại mua nhiều như vậy." Ike Hioso lau tay, đi ra ngoài phòng bếp: "Sau này có thời gian rảnh anh sẽ nấu cho các em."
"Vâng ạ!" Genta, Ayumi và Mitsuhiko hoan hô.
Conan cười gượng. Chuột dúi giá hai mươi nghìn yên vốn được mua để làm thức ăn cho thú cưng...
...
Ngày hôm sau.
Ike Hioso lại chọn ra mấy con chuột dúi mang đến nhà tiến sĩ Agasa, nhân tiện đón người.
Để cảm ơn bữa tiệc chuột dúi của Ike Hioso, đội thám tử nhí đổi hoạt động team building của mình thành hoạt động cảm ơn, mời Ike Hioso tham dự.
"Hôm nay xin nhờ Ike chăm sóc lũ nhóc này nhé!" Tiến sĩ Agasa đi tới tiếp đón: "Ôi chao, thỏ to thật đấy!"
Haibara Ai: "..."
Bỗng dưng cảm thấy tâm lý cân bằng rồi...
"Bác tiến sĩ ơi, đây là chuột dũi đấy ạ!" Mitsuhiko nghiêm túc nhắc nhở.
Genta lập tức lên tinh thần: "Hôm nay cũng có chuột dúi ăn hả anh?"
"Mấy con này tinh thần không tốt lắm, hôm nay chúng ta ăn chúng trước." Ike Hioso đặt lồng lên bàn: "Đi xem phim về anh sẽ kho chuột dúi cho mấy đứa."
"Vâng ạ!"
Lại thêm một trận reo hò.
"Ăn... ăn á?" Tiến sĩ Agasa ngây người.
"Đây là một loại thức ăn giàu dinh dưỡng, hàm lượng cholesterol thấp, hàm lượng protein cao, kích thích mọc tóc, rất hợp với tiến sĩ đấy ạ." Haibara Ai tỏ vẻ thản nhiên. Thứ này vốn dùng để ăn mà.
"Đúng vậy, hôm qua anh Ike đã nói như thế đó. Lát nữa bác tiến sĩ nhất định phải ăn nhiều chút nhé!"
"Đi thôi, chúng ta đi xem phim trước đã!"
"Bác tiến sĩ ở nhà trông coi chuột dúi cẩn thận nhé!"
"Chuột dúi kho có ngon hơn món chuột dúi hầm hôm qua không nhỉ?"
"Muốn nếm thử quá đi mất..."
Ike Hioso đi cuối hàng: "Cháu sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhóc ạ."
Rầm!
Cánh cổng đóng lại.
Tiến sĩ Agasa vươn tay sờ đỉnh đầu bóng loáng, cảm thấy tim bị đâm một nhát, máu chảy đầm đìa.
...
Sau khi tới rạp chiếu phim, ba đứa trẻ cùng đưa ra yêu cầu: "Gomera! Gomera! Nhất định phải xem Gomera!"
Conan đổ mồ hôi: "Hôm nay chúng ta mời anh Ike đi xem phim để cảm ơn, vì vậy chúng ta nên hỏi ý kiến của anh ấy trước. Hơn nữa chúng ta là đội thám tử nhí, nên xem những bộ phim như Án mạng từ truyền thuyết Onimaru ấy."
"Nhưng xem loại phim này nhức đầu lắm." Genta nói.
Mitsuhiko gật đầu tán thành: "Xem phim vẫn nên chọn bộ nào thư giãn thì hơn."
Haibara Ai nhìn danh sách phim chiếu rạp: "Tớ đề cử phim Những tháng ngày vinh quang và đau khổ của Einstein."
Conan nghẹn họng, quay sang nhìn Ike Hioso: "Để anh Ike quyết định đi!"
Nếu là Ike Hioso thì nhất định sẽ...
"Gomera." Ike Hioso không cần suy nghĩ.
Conan: "..."
Điều này không giống dự đoán của cậu!
Ba đứa trẻ vui mừng.
"Em biết ngay là anh Ike cũng muốn xem Gomera mà!"
"Chúng ta mau đi mua vé thôi!"
Trước quầy bán vé, Conan không nhịn được kéo vạt áo của Ike Hioso, sau đó toàn thân cứng đờ.
Vì sao cậu lại không kiểm soát được tay mình chứ?
Ike Hioso ngoảnh đầu nhìn Conan: "Hiaka ăn nhiều quá, hôm nay ở nhà tiêu thực."
Conan thở phào nhẹ nhõm. Ngẫm lại thì Hiaka cũng chẳng có gì đáng sợ, cậu chưa từng thấy nó cắn người bao giờ, hẳn là một con rắn ngoan, không khác gì những thú cưng mà cậu từng gặp. Conan thủ thỉ: "Anh tốt với trẻ con thật đấy! Thật ra anh nói xem phim trinh thám thì các bạn ấy cũng đồng ý thôi. Hơn nữa, không hẳn là các bạn ấy không thích. Giờ chúng ta chưa mua vé, vẫn còn kịp..."
"Nhưng anh muốn xem Gomera." Ike Hioso bình tĩnh tuyên bố.
Conan: "..."
Lừa ai thế? Anh chàng này muốn dỗ trẻ con nên mới chọn Gomera đúng không?
Cả nhóm vào phòng chiếu phim, bộ phim bắt đầu.
Trong phòng có rất ít người.
Khi Gomera xuất hiện, ba đứa trẻ hò hét đầy kích động.
"Cố lên Gomera!"
"Đừng để cho quái vật nhện ăn thịt người đánh bại nha!"
"Không được thua nha Gomera!"
"Đầu, điểm yếu của nó nằm ở đầu đó!"
Ike Hioso vẫn chăm chú nhìn màn ảnh, giọng nói đều đều: "Xem phim phải giữ trật tự."
"Hix, vâng ạ." Ba đứa trẻ bất giác trở nên yên tĩnh.
Anh chàng đeo kính ngồi ở hàng sau đang định lên tiếng nhắc nhở lẳng lặng thu tay về. Sao vừa rồi mình lại thấy lạnh hơn thế nhỉ?
Conan nhìn ba đứa trẻ ngồi ngoan như cún, thầm cười ha ha trong lòng. Khí thế áp đảo hoàn toàn đó nha! Cậu thò đầu sang nói thầm với Ike Hioso: "Anh nghiêm túc xem phim thật đấy à..."
Ike Hioso bình luận: "Hiệu ứng rất đẹp, mặc dù tình tiết hơi khuôn sáo nhưng mạch phim logic, không có chỗ nào gượng gạo, có tranh đấu có tình cảm. Xét về tổng thể thì đây là một bộ phim khá hay."
Haibara Ai ngồi giữa hai người nhỏ giọng nói: "Hơn nữa còn có ý nghĩa sâu sắc. Kết cục của nhân loại ngu ngốc khi đắm chìm trong khoa học kỹ thuật, như vậy vẫn chưa đủ cảnh tỉnh sao?"
Conan lừ mắt. Khen ngợi như vậy...
Thôi được rồi, nghĩ kỹ thì thấy bộ phim này khá hay, nhưng hồi bé cậu đã xem rất nhiều lần rồi!
Bộ phim kết thúc, một đám người ra khỏi phòng chiếu phim.
Conan không muốn thảo luận về tình tiết phim nên lái sang chuyện khác: "Chúng ta mau trở về ăn chuột dúi thôi!"
"Chuột dúi?" Hai mắt Genta sáng ngời, nhưng rồi lại lộ vẻ tiếc nuối: "Nhưng tiếp theo còn hai phần vẫn chưa xem mà..."
Conan ngoảnh đầu nhìn màn hình chiếu treo trên tường. Còn hai phần nữa, tổng cộng bốn tiếng. Tức thì cậu suy sụp tinh thần!
"Ba phần, tổng cộng sáu tiếng." Haibara Ai quay sang nhìn Ike Hioso và nở nụ cười: "Món sang hiếm có, thấy một lần là đủ rồi."
Ike Hioso gật đầu: "Sắp xếp lượt chiếu rất có tâm."
Ơ này...
Conan lộ vẻ chán đời. Hai người này cố ý nói cho cậu nghe đây mà!
Genta lẩm bẩm: "Mình hơi đói rồi..."
"Chúng ta mời anh Ike ăn bắp rang ngô nhé!" Ayumi mỉm cười đề nghị.
"Phải đấy! Tụi mình đã nói là mời anh Ike xem phim, vậy mà cuối cùng anh ấy lại là người trả tiền mua vé." Mitsuhiko đồng ý, còn không quên nói với Conan một cách nghiêm túc: "Conan đừng chỉ nghĩ đến việc ăn chuột dúi chứ!"
Conan: "..."
…
Tới quầy bán bắp rang ngô, Ike Hioso không giành trả tiền. Đây là tấm lòng của lũ trẻ, vả lại bỏ ra dù nhiều hay ít, hai bên đều góp phần mới là bí quyết để duy trì quan hệ.
"Mua một suất bắp rang bơ cho anh Ike này, ba lon Coca này, ba ly cà phê này." Mitsuhiko tính toán: "Còn lại chúng ta ăn ba suất bắp rang bơ là được rồi..."
"Của các em cả đấy." Tomosato Yuriko phụ trách bán bắp rang bơ và đồ uống mỉm cười nói: "Coi như chị mời các em vì các em hay đến đây xem phim, vả lại hôm nay các em là những vị khách cuối cùng của rạp."
"Cuối cùng ư?" Mitsuhiko nghi hoặc.
"Đúng vậy đó. Sau hôm nay, rạp chiếu phim này sẽ đóng cửa." Chủ rạp chiếu phim tên là Muramatsu Akio chống gậy nói: "Rạp chiếu phim này đã kinh doanh ba mươi năm rồi."
"Ra là vậy, cho nên dây rợ mới nằm lung tung khắp rạp đúng không ạ?" Conan hỏi.
"Xin lỗi các cháu." Ông Muramatsu Akio áy náy nói: "Bởi vì bên công trình siết chặt quá."
Ike Hioso nhớ lại vụ án này. Hắn nhớ được mấy từ khóa "máy chiếu phim, nạn nhân là một kẻ đáng ghét, treo cổ", còn hung thủ...
Ký ức lẫn lộn với án mạng tại bảo tàng Trung Cổ. Tóm lại, cả hai vụ án đều là nhà kinh doanh bất động sản bị giết vì quá kiêu ngạo, có liên quan đến máy chiếu phim, kẻ nào có thể giở trò với máy chiếu phim thì kẻ đó chính là hung thủ.
"Đừng có nói như vậy chứ, chúng tôi đã châm chước cho các ông kinh doanh đến tận bây giờ kia mà. Nếu không phải ông chủ năn nỉ chúng tôi chờ đến ngày kỷ niệm thành lập rạp chiếu phim, thì chúng tôi đã giải tỏa nơi này từ lâu rồi." Haruta Seiji ngậm điếu thuốc bước vào, đi đến gần Ike Hioso: "Nhưng thật không ngờ tôi cố ý chờ đến ngày cuối cùng rạp chiếu phim kinh doanh mới đến xem tình hình, kết quả là chỉ có mấy mống khách thế này đây, một lũ nhóc và một thanh niên bắt trẻ con mua bắp rang bơ cho mình. Đúng là thảm thương quá chừng..."
Ike Hioso: "..."
Gì đây?
Hắn đứng một chỗ suy nghĩ mà cũng bị diss?