Ike Hioso ngước mắt, đối diện với ánh mắt suy tư của bác sĩ Fukuyama Chiaki, rất giống cái nhìn đăm đăm của ông chú da đen nào đó trong Marvel.
Bác sĩ Fukuyama Chiaki chăm chú nhìn Ike Hioso: "Ike à, dòng họ nhà cháu... có tiền sử bệnh tâm thần không?"
Ike Hioso đặt điện thoại về chỗ cũ.
Bác sĩ... nghi ngờ bố mẹ hắn có bệnh tâm lý sao?
"Bác sĩ Fukuyama à, viện phí ở đây không rẻ đâu..."
"Quả nhiên là có tiền sử di truyền bệnh tâm thần sao?" Vẻ mặt của bác sĩ Fukuyama Chiaki trở nên nghiêm túc, ông khuyên nhủ: "Phát hiện có vấn đề thì phải chữa trị kịp thời cháu ạ..."
"Không, ý của cháu là..." Ike Hioso vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh nói: "Xin hãy tha cho họ đi ạ. Nếu cả nhà cháu vào đây thì ai trả tiền cho bệnh viện đây?"
Bác sĩ Fukuyama Chiaki nghẹn lời, nét mặt dịu lại: "Không nhất định phải nằm viện, chúng tôi có thể giải quyết thông qua trò chuyện trao đổi. Nói không chừng sẽ có lợi cho sự hồi phục của cháu đấy."
"Cháu không có ý mỉa mai đâu, chẳng qua là cháu hơi tò mò thôi. Nhìn ai cũng thấy vấn đề có phải là bệnh nghề nghiệp không ạ?" Ike Hioso hỏi ngược lại.
"Có thể coi là vậy." Bác sĩ Fukuyama Chiaki suy nghĩ một lúc, không phủ nhận đây là bệnh nghề nghiệp. Đột nhiên ông hỏi: "Ike này, xin hỏi ngày mai là ngày mấy tháng mấy?"
Ike Hioso liếc nhìn lịch treo tường, hôm nay là ngày 21 tháng 8.
"Ngày 22 tháng 8."
Bác sĩ Fukuyama Chiaki sửa lại: "Ngày mai là 11 tháng 8. Xem ra phương diện nhận biết thời gian vẫn có chút vấn đề."
Ike Hioso: "..."
Có 0,01 giây hắn do dự có nên hất bàn hay không... Thôi, ngoại trừ mắc bệnh nghề nghiệp thái quá, bác sĩ Fukuyama là một bác sĩ tốt rất có trách nhiệm.
"Ừm... Nhưng không cần gấp, cũng đừng trốn tránh." Bác sĩ Fukuyama Chiaki vừa cầm sổ ghi chép vừa an ủi: "Dần dần sẽ tốt thôi."
Ike Hioso: "..."
Vẻ mặt vô cảm x2.
"Được rồi." Bác sĩ Fukuyama Chiaki đã ghi chép xong, ngẩng đầu lên và híp mắt nói: "Ngày mai chúng ta thử lại lần nữa."
Ike Hioso rất muốn nói "từ bỏ đi, không chữa được". Nhưng đoán chừng hắn nói ra câu này sẽ phải nghe triết lý một hồi, vì vậy hắn dứt khoát nói lảng sang chuyện khác: "Cháu xin phép ra ngoài một chuyến."
"Có chuyện gì à?"
"Cháu đi mua mấy quyển sách."
"Tôi phải biết nội dung cuốn sách, không có vấn đề gì chứ? Cháu định về lúc mấy giờ? Tôi giúp cháu đăng ký thông tin ra ngoài."
"Năm giờ chiều ạ."
"Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, nhớ mang ô nhé."
...
Ra ngoài thì phải xác định thời gian trở về, ngoài ra còn phải có người đi cùng.
Đây là cuộc sống của Ike Hioso trong bệnh viện tâm thần.
Người đi ra ngoài cùng hắn là một bác sĩ nam tên Kitagawa Adachi.
Kitagawa Adachi rất trẻ, mặc vest đen chỉnh tề, ra dáng nghiêm túc kiệm lời. Nhưng chính điều này đã tiết lộ anh ta là lính mới vào làm trong bệnh viện.
"Bác sĩ Kitagawa rất căng thẳng sao?" Ike Hioso thuận miệng hỏi một câu, đồng thời ôm sách mình đã chọn đến quầy thu ngân.
Kitagawa Adachi lập tức phản bác: "Không hề."
Ike Hioso lại âm thầm dán mác "lính mới" cho đối phương. Anh ta kém xa bác sĩ Fukuyama Chiaki có thâm niên, lúc nào cũng có thể híp mắt cười kia.
"Đừng căng thẳng. Tôi sẽ không tấn công người khác, và luôn giữ lý trí."
Kitagawa Adachi thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý tới những cuốn sách mà Ike Hioso chọn.
Bên trái một chồng: Dẫn luận Tâm lý học, Kiểm tra tính cách, Tâm lý học đặc biệt, Tâm lý học thực nghiệm, Tâm lý học thống kê, Kiểm tra Tâm lý học...
Bên phải một chồng: Định luật Murphy, Phân tích tính phá hoại của loài người, Ba thuyết lý luận, Nghiên cứu bệnh lý, Phân tích giấc mơ, Cống hiến trong lý luận về cảm quan và tri giác, Phạm tội và cá tính, Nói dối...
Kitagawa Adachi: "!"
Σ(っ°Д°;)っ
Cậu muốn làm gì? Muốn làm gì thế?
"Chỉ từng này thôi." Ike Hioso đã thanh toán xong. Hắn chọn ra hai quyển đặt sang một bên, sau đó viết địa chỉ lên giấy nhớ rồi đưa cho nhân viên bán hàng: "Chỗ còn lại thì đóng vào thùng carton rồi đưa đến địa chỉ này. Nếu không có ai thì cứ để ở chỗ ông bác phòng tiếp khách ngoài cổng."
"Vâng." Nhân viên bán hàng nhận bằng hai tay: "Khoảng ba giờ chiều nay chúng tôi sẽ giao hàng tới cho quý khách."
Ike Hioso gật đầu, chỉ mang theo hai quyển sách mình chọn đi ra ngoài.
Phân tích giấc mơ và Dẫn luận Tâm lý học.
Kitagawa Adachi vội vàng đi theo: "Khụ, Ike mua những cuốn sách này..."
"Tôi không được đọc loại sách này à?" Ike Hioso bình tĩnh hỏi.
"Không phải vậy, có điều..." Kitagawa Adachi ngập ngừng nói: "Ừm... Tôi cũng không biết, phải về hỏi bác sĩ Fukuyama đã."
Ike Hioso gật đầu, sau đó tập trung đứng ở giao lộ chờ đèn xanh.
Kitagawa Adachi thầm rơi nước mắt trong lòng. Rõ ràng là hai người đứng sóng vai, anh ta còn mặc vest, trong khi Ike Hioso chỉ mặc trang phục bình thường, nhưng sao anh ta cứ cảm thấy mình giống như người hầu của Ike Hioso thế nhỉ?
Lẽ nào đây là khí thế mà người ta nói?
Không khoa học, chuyện này không khoa học chút nào, rõ ràng mình mới là bác sĩ.
Đột nhiên trời mưa lâm râm.
"Ối, mưa hả?" Người đi đường đang chờ đèn xanh bên cạnh vươn tay đón hạt mưa.
Đèn xanh sáng lên, một cặp đôi phía sau trách cứ lẫn nhau, nhanh chóng qua đường.
"Em đã bảo là hôm nay mưa rồi mà, sao anh không mang ô?"
"Chẳng phải em cũng không mang sao?"
"May mà có bác sĩ Fukuyama nhắc nhở..." Kitagawa Adachi vui mừng cảm khái, cúi đầu lấy hai chiếc ô từ trong túi xách ra: "Túi trống rồi nè, để tôi cầm sách hộ Ike nhé!"
"Làm phiền anh." Ike Hioso không nhìn bầu trời nữa. Hắn nhận lấy chiếc ô và đưa sách cho Kitagawa Adachi.