Trên bàn ăn, chú Mamiya Mitsuru không nhịn được bật cười khi nghĩ tới chuyện mình có thể rời khỏi nơi này với tâm trạng thoải mái.
Ba đứa trẻ Genta, Ayumi, Mitsuhiko im lặng ăn sáng, yếu ớt nhìn chú Mamiya Mitsuru đang cười thầm, cảm thấy bánh mì mứt quả trong đĩa không còn ngon nữa.
Hành vi cử chỉ của ông chú này thật rợn người!
"Chắc là ông ta bị điên!" Hiaka cũng không nhịn được xỉa xói trong tay áo của Ike Hioso: "Tự dưng bật cười làm tôi giật cả mình..."
Ike Hioso bình tĩnh suốt quá trình.
Tự dưng bật cười trong lúc ăn cơm rất kỳ lạ sao?
Hắn từng thấy lúc dùng bữa có người bẻ đôi bánh mì, chỉ vào phần lớn hơn và nói về xu hướng kinh tế thế giới trong tương lai; có người nhặt cơm trong sushi ra xếp thành một hàng rồi thành kính cầu nguyện, nói rằng đó là thuật hoán linh. Hắn còn từng thấy có người nói mình có thể đảo ngược thời gian, dùng đồ ăn làm thí nghiệm, dọa người xem sửng sốt...
Thậm chí bác sĩ Fukuyama Chiaki từng ăn trưa cùng hắn, trong bữa ăn ông ấy hỏi hắn có nghe thấy rong biển trong canh nói chuyện không.
Lúc đó, bên cạnh có một bệnh nhân sáp tới trả lời "rong biển chín không biết nói chuyện", tức thì hắn trông thấy bác sĩ Fukuyama Chiaki trầm ngâm nhìn đối phương.
Xin thắp nến cho anh bạn kia.
Bởi vì câu trả lời chính xác là "không".
Chỉ một chữ đơn giản như vậy thôi, nói nhiều sai nhiều.
Về chuyện chú Mamiya Mitsuru đột nhiên bật cười, đây chẳng phải chuyện gì to tát... Giúp ông chú này không rơi vào tay bác sĩ Fukuyama Chiaki là sự dịu dàng cuối cùng của hắn.
Ike Hioso ăn xong liền đứng dậy: "Tôi ăn đủ rồi, mọi người cứ thong thả dùng bữa."
"À, được." Chú Mamiya Mitsuru cố nín cười, trong mắt chất chứa vẻ chờ mong lạ lùng.
Ike Hioso lắc đầu, không nói thêm điều gì. Sau khi ra ngoài sân, hắn gọi điện cho Kuroba Kaito.
Điện thoại kêu vài tiếng mới kết nối, giọng nói lơ mơ của Kuroba Kaito vang lên: "Sao vậy anh? Hôm nay là cuối tuần mà, em đã có mục tiêu mới, hôm qua em tra tài liệu đến khuya mới ngủ."
"Hôm qua đã tìm thấy kho báu trong lâu đài..." Ike Hioso tóm tắt lại chuyện đã xảy ra cho Kuroba Kaito vẫn chưa tỉnh ngủ.
Chẳng hạn như kho báu là cái gì, người tìm ra kho báu là một cậu nhóc tên Conan, rồi cụ bà thật ra là nữ giúp việc phẫu thuật thẩm mỹ giả danh, và cả sự bất thường của chú Mamiya Mitsuru...
"Anh cảm thấy chú Mamiya Mitsuru có vấn đề, cậu cũng phải chịu trách nhiệm."
Kuroba Kaito vốn đang cảm thán câu chuyện thật ly kỳ đặc sắc, nghe vậy cậu lập tức nhảy dựng lên: "Liên quan gì đến em chứ? Em rời khỏi đó mấy ngày rồi cơ mà, chú ấy có vấn đề đâu thể đổ lên đầu em được?"
"Lúc cậu ở đó, tuy trên mặt chú ấy nở nụ cười nhưng khẳng định là trong lòng thầm mắng cậu cả trăm lần một ngày, như vậy ảnh hưởng lớn tới tinh thần đấy." Ike Hioso đổ hết tội lỗi lên đầu Kuroba Kaito, còn không quên bổ sung: "Nói dễ hiểu là kìm nén trong thời gian dài dẫn đến bức bối quá độ. Có điều tình trạng của chú ấy không nghiêm trọng, thả lỏng một thời gian là ổn."
"Vậy là tốt rồi." Kuroba Kaito hơi chột dạ. Thật ra cậu cảm thấy chú Mamiya khá tốt.
"À phải rồi, anh hãy cẩn thận với thằng nhóc Conan! Lần trước nó nghi ngờ chúng ta quen nhau chỉ từ mối liên quan giữa Cá Trích Đỏ và Bù Nhìn. Bây giờ nó còn đến nhà Mamiya..."
"Không sao đâu, người nhà Mamiya không nhắc tới cậu, ít nhất là họ chưa từng nhắc tới cậu lúc anh có mặt." Ike Hioso đáp.
Hắn còn phân tích khả năng Kuroba Kaito bị bại lộ, ai dè không có ai nhắc tới Kuroba Kaito.
Có lẽ là do kho báu trong lâu đài đã thu hút sự chú ý của mọi người, cũng có thể là do Kuroba Kaito đã đi trước vài hôm.
Hắn cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn, Kuroba Kaito đã kích hoạt "cơ chế lẩn tránh" nào đó.
Dù sao Kid mới là con trai ruột của Aoyama...
"Vẫn nên nhanh chóng tiễn thằng nhóc kia đi kẻo nó phát hiện được manh mối." Kuroba nhắc nhở: "Hình như nó đang điều tra anh đấy, anh phải cẩn thận chút, đừng để nó tra được chuyện xấu gì..."
Ike Hioso: "Hình như sau khi thằng bé biết anh từng vào bệnh viện tâm thần, nó không quá chú ý tới anh nữa."
Kuroba Kaito lập tức cười phá lên: "Không phải vì hành vi của anh lén la lén lút thì nó nghi ngờ anh làm chuyện xấu làm chi? Anh thậm thụt đến mức nào mà nó để mắt điều tra anh thế?"
Ike Hioso bình tĩnh nói: "Kuroba à, Hiaka nhớ cậu rồi."
Kuroba Kaito không tin: "Anh thả nó qua đây xem nào."
Hiaka nghe thấy giọng của Kuroba Kaito, bèn chui ra từ cổ áo Ike Hioso, cuộn mình dán vào điện thoại nghe trộm, đúng lúc nghe thấy câu này: "..."
Ike Hioso liếc nhìn Hiaka: "Rắn nước là loài ăn thịt đồng bọn, dạo này nó đang nghiên cứu xem ăn rắn độc có thể giúp mình tiến hóa sinh sản hay không."
"Rắn ngốc! Rắn ăn thịt đồng loại để tiến hóa là chuyện bất khả thi biết không?" Kuroba Kaito cà khịa: "Hơn nữa, một con rắn sao có thể nghĩ nhiều như vậy? Dù nó có nghĩ như thế đi chăng nữa, làm sao nó nói cho anh được? Nếu em tin lời anh... thì phiền anh tới Bệnh viện Aoyama số 4 giữ cho em một giường."
Hiaka cất giọng u oán nói: "Chủ nhân ơi, khi nào rảnh anh mua hai ống huyết thanh dự trữ cho Kuroba Kaito nhé!"
Kuroba Kaito ở đầu dây bên kia đột nhiên hắt hơi: "Có phải mình bị cảm rồi không... Thôi, không nói mấy chuyện kia nữa. Anh sắp bị đưa về bệnh viện sao? Có cần em nhờ bác Jii đi vớt anh ra không?"
"Chắc chắn phải về một chuyến. Bố anh không ở đây, chú Mamiya Mitsuru là người giám hộ được ủy thác, chú ấy cảm thấy mình không thể thực hiện nghĩa vụ giám hộ thì bắt buộc phải đưa anh về báo cho bác sĩ." Ike Hioso giải thích: "Mà bác Jii muốn làm người giám hộ được ủy thác chăm sóc anh thì phải có sự đồng ý của bố anh. Để anh hỏi bố xem có ai thích hợp không đã."
"Vậy cũng được, nhưng tốt nhất là anh dành ra hai ngày nhận lời mời của cô chủ nhà Suzuki đi." Kuroba Kaito mỉm cười nói: "Em mời anh xem một buổi trình diễn ảo thuật của Kaito Kid!"
"Anh biết rồi."
"Lẽ nào anh không tò mò đó là màn biểu diễn ảo thuật nào sao?"
"Kiểu gì đến lúc đó chả biết. Anh cúp máy đây."
"Ơ này..."
Ike Hioso cúp máy, sau đó gọi điện cho ông bố hờ của mình.
"Con chào bố! Chú Mamiya có việc bận, không thể làm người giám hộ của con nữa bố ạ."
"Con không muốn trở lại bệnh viện hả?"
"Vâng ạ."
"Bố biết rồi, bố sẽ tìm một người khác cho con."
"Hai ngày nữa con muốn ra ngoài một chuyến, xin nhờ bố giấu bác sĩ Fukuyama giúp con."
"Mấy ngày?"
"Ba ngày ạ. Còn nữa, phiền bố đặt chuột dúi từ Trung Quốc giúp con, số lượng bao nhiêu cũng được."
"Bố biết rồi."
Điện thoại cúp máy.
Trò chuyện ngắn gọn thẳng thắn đúng là bớt việc.
…
Khi ông bố Ike Shinnosuke gọi điện cho chú Mamiya Mitsuru, Ike Hioso cũng nhận được cuộc gọi từ Suzuki Sonoko.
Suzuki Sonoko mời hắn ngày kia tới Osaka dự lễ khai mạc bảo tàng nghệ thuật Suzuki, nhân tiện nói cho hắn chuyện Kaito Kid để mắt tới quả trứng hồi ức và đã gửi thư thông báo.
Ike Hioso cúp điện thoại, sau đó mở một trang web ra.
Thường thì bảng nhiệm vụ do các quốc gia công bố, trên đó toàn là tội phạm truy nã.
Ngoài ra, trong tầng sâu còn có một trang web giống như sảnh nhiệm vụ, đăng nhập tài khoản bằng mã số hành nghề mà các quốc gia cung cấp.
Trang web có tên Cung Điện Tiền Thưởng này thú vị hơn bảng treo thưởng nhiều.
Có nhà đầu cơ treo nhiệm vụ , có nhân viên chính phủ của các quốc gia trà trộn vào đây để chấp pháp và câu cá. Thậm chí còn có người thuê giao đồ, có cả manh mối tìm mèo, mà tiền thưởng không thấp.
Diễn đàn trên toàn website không chính cũng chẳng tà, gà bay chó sủa, vô cùng náo nhiệt.
Ike Hioso click vào mục Sảnh Tiền Thưởng, tìm mật danh Scorpion.
Bởi vì đa số nhiệm vụ tiền thưởng cần giữ bí mật nên không thể đánh giá độ khó của nhiệm vụ, vì thế thợ săn tiền thưởng không có bảng xếp hạng dựa trên nhiệm vụ, mà phải xét danh tiếng giống như thám tử.
Dạo này Ike Hioso hay lặn ngụp trong diễn đàn nên cũng biết mấy người nổi tiếng. Scorpion là một trong số đó.
Scorpion cũng là thợ săn tiền thưởng, không rõ tuổi tác, không rõ ngoại hình, không rõ giới tính, rất thần bí.
Người này nhận nhiệm vụ ám sát là chính, đôi khi chỉ yêu cầu thù lao là văn vật hoặc tiền bạc châu báu của vương triều Romanov mà thôi.
Là một thợ săn tiền thưởng có mục tiêu rõ ràng, và cũng rất lạnh lùng quyết đoán.
Ike Hioso cảm thấy có thể miêu tả bằng một câu.
Không có ai biết thân phận của ta, bởi vì những kẻ biết thân phận của ta đều chết cả rồi!
Bản thân thợ săn tiền thưởng cũng có tên trong nhiệm vụ tiền thưởng, bọn họ không quan tâm tới đạo lý "đồng loại không thể tàn sát lẫn nhau", nếu rơi vào tay người trong nghề thì phải chuẩn bị tâm lý bị bán lấy tiền.
Trong mục Sảnh Tiền Thưởng:
Làm rõ thân phận của Scorpion, cung cấp thông tin về ngoại hình và vị trí, giá ba triệu đô la Mỹ.
Bắt Scorpion đưa đến đồn cảnh sát, tiền thưởng từ phía chính phủ sẽ cộng vào tiền thưởng tích lũy cá nhân, tổng cộng hơn chín triệu đô la Mỹ.
Ngoài ra còn có một nhiệm vụ cá nhân yêu cầu bắt Scorpion giao cho đối phương, giá ba mươi triệu đô la Mỹ, có thể thay bằng vật phẩm có giá trị tương đương...
Ike Hioso im lặng.
Dạo trước hắn bắt Numabuchi Kiichiro và điều tra một tên tội phạm cũng chỉ được một trăm nghìn đô la Mỹ mà thôi.
Vả lại, thật ra hắn bắt được Numabuchi Kiichiro là nhờ biết cốt truyện.
Scorpion đáng giá như vậy, thế mà Conan chỉ báo cảnh sát cho cảnh sát đến bắt là xong, không kiếm được một đồng nào.
Thật là phí của trời!
Đồ phá của! Đúng là đồ phá của!
Hiaka nghiêng đầu nhìn đăm đăm, ngay cả lưỡi cũng không thè ra: "Nhiều số không ghê! Chúng ta sắp đi bắt người này hả chủ nhân?"
"Không vội."
Ike Hioso lại tìm Kaito Kid.
Trong mục Sảnh Tiền Thưởng:
Cung cấp thông tin thân phận, giá sáu mươi nghìn đô la Mỹ.
Bắt được giao cho cảnh sát, giá ba trăm mười nghìn đô la Mỹ.
Giá trị của Kuroba Kaito lại tăng lên theo danh tiếng của vụ trộm Trứng Phục Sinh lần này, tăng thêm năm nghìn đô la Mỹ.
Dù sao Kaito Kid cũng không đắc tội ai, những nhiệm vụ này đều là ban ngành chống tội phạm của các quốc gia treo thưởng.
Thông thường chính phủ không treo thưởng quá cao, tiền thưởng cao thì sẽ bí mật liên lạc với thợ săn tiền thưởng.
Tiền thưởng cao thường là do mục tiêu từng đắc tội người khác, nhiều nhiệm vụ treo thưởng gộp lại thành số tiền lớn.
Ngoài ra còn có không ít nhiệm vụ tiền thưởng về sinh hoạt cá nhân của Kaito Kid.
Nào là điều tra thân phận của Kaito Kid nhưng chỉ được nói cho một mình người thuê, nào là hẹn hò với Kaito Kid một ngày, nào là bắt Kaito Kid giao cho tôi... Tiền thưởng nằm trong khoảng từ một trăm nghìn đến một triệu đô la Mỹ, coi bộ là người hâm mộ hoặc tên đại gia ăn no rửng mỡ nào đó, không có oán hận gì, hoàn toàn trái ngược với Scorpion.
Ví dụ như ông Suzuki Jirokichi. Có điều ông già này không treo thưởng, mà muốn đích thân thách đấu, thuộc kiểu người chơi ác: tôi có cơm ăn, sẽ không cướp chén cơm của các người; tôi chỉ ăn no rửng mỡ, muốn khiến các người không ăn được chén cơm này mà thôi!
Khụ... xét từ một góc độ nào đó, ông già này còn thuộc kiểu người ác hơn: tôi có cơm ăn, nhưng tôi ăn no rửng mỡ, vẫn muốn cướp chén cơm của các người; không chỉ cướp chén cơm của các người, tôi còn muốn leo lên chỗ cao đè đầu các người cho vui nữa cơ.