Anh hẳn là không chú ý nơi này chứ? Anh bận rộn bàn công việc, nhất định không có chú ý…… Hạ Úc Huân nỗ lực an ủi chính mình.
Âu Minh Hiên lập tức đứng dậy, dường như không có việc gì nói, “Đi thôi! Đi ăn cơm!”
“Từ từ, không được đi, anh nói rõ ràng cho tôi!” Hạ Úc Huân hung tợn giữ anh lại.
Vừa rồi anh rõ ràng đưa lưng về phía Lãnh Tư Thần, không thể nào phát hiện Lãnh Tư Thần ở phía sau, cho nên, cô loại trừ khả năng anh cố ý làm như vậy cho Lãnh Tư Thần xem, cô liền kỳ quái động tác vừa rồi không thể hiểu được là vì cái gì.
Mà Hạ Úc Huân không biết chính là, đại sảnh khách sạn có một mặt gương đối diện nơi này.
“Linh cảm đột phát, muốn ôm cô, còn cần lý do sao?” Âu Minh Hiên vẻ mặt cô quá ngạc nhiên sao.
“Trước nơi đông người ấp ấp ôm ôm còn thể thống gì nữa, dù gì anh cũng là người được giáo dục cao đẳng!” Hạ Úc Huân vẻ mặt vô ngữ.
Âu Minh Hiên thực nghiêm túc thực thành khẩn mà nói, “Lần sau tôi sẽ chú ý khắc chế, lúc không có ai lại ôm.”
“Anh biết thì tốt! Hừ! Ách…… Không đúng!” Hạ Úc Huân nổi trận lôi đình,
“Lúc không có ai cũng không cho ôm loạn! Âu Minh Hiên khí tiết vững vàng của anh đâu?”
Hai người vừa lúc đi vào phòng, Âu Minh Hiên đưa tay ra sau đóng cửa phòng, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đem cô đặt trên cửa, một tay kiêu ngạo mà ôm eo cô, lưu manh nói, “Tôi càng muốn ôm! Cô làm khó dễ được tôi?”
“Anh đồ sắc lang! Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang a!” Hạ Úc Huân giận.
Âu Minh Hiên được một tấc lại muốn tiến một thước đem môi ghé sát tai cô, nói: “Vì cái gì tôi không thể ôm? Tôi không thể, Lãnh Tư Thần là có thể sao? A, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, Hạ Úc Huân, những lời này tôi phản hồi nguyên trạng cho cô!”
“Học…… Học trưởng…… Anh đừng náo loạn!” Anh phun ra nuốt vào ở bên tai cô hơi thở quá mức nóng rực, ngữ khí quá mức nguy hiểm, lại khiến cô nhớ tới dáng vẻ âm vụ đáng sợ ngày ấy ở trong văn phòng anh.
Hạ Úc Huân sợ hãi né tránh không chỉ không được anh thương hại lui bước chút nào, ngược lại càng cổ vũ khát vọng chà đạp khi dễ cô của anh.
“Cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Anh càng dựa gần hơn, môi cơ hồ sắp sửa chạm đến da thịt cô.
Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Hạ Úc Huân cả kinh, “Học trưởng, buông tay buông tay! Không buông tôi liền phải dùng chiêu ném qua vai để chăm sóc a!”
“Tôi bệnh nặng mới khỏi a! Cô cái đồ không lương tâm!” Âu Minh Hiên nghiến răng nghiến lợi mà buông cô ra.
Anh tin tưởng, loại sự tình này, cô tuyệt đối làm được.
Người phục vụ lại đây sắp xếp đồ ăn, không khí ái muội sền sệt cuối cùng lại lắng xuống.
Hạ Úc Huân âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đêm nay Âu Minh Hiên khiến cô cảm thấy rất kỳ quái, thực bất an.
Mà anh hiện tại lại khôi phục nguyên dạng, giống như chuyện vừa rồi căn bản là không phát sinh.
Nhưng, loại cảm giác này càng như là bình yên trước bão táp.
Hạ Úc Huân thuộc loại người càng phiền não nôn nóng lại càng dễ dàng ăn uống quá độ.
Đối với đồ ăn Hạ Úc Huân chọn, Âu Minh Hiên thật sự vô ngữ.
Cua cay, cua hấp, cua luộc, cua cà ri kiểu thái, cua nấu cà, canh rau hải sản Big Mac……
Nhìn một bàn đầy cua, Âu Minh Hiên thiếu chút nữa sụp đổ.
Khó trách cô vừa rồi vẫn luôn hỏi mình có phải chọn món gì cũng được hay không, thì ra sớm có dự mưu.
“Khụ, tôi nói, không phải một lần không cho cô ăn cua thôi sao? Dùng đến như vậy trả thù tôi?”
Đối diện Hạ Úc Huân không để ý tới anh, sớm đã bắt đầu ăn đến vui sướng, vừa ăn vừa rót bia.
Mấy chai bia vào bụng, tay Hạ Úc Huân bắt lấy một con cua hung hăng mà chỉ vào mặt anh, nói: “Âu Minh Hiên, lão nương nói cho anh biết, không được lại ăn đậu hủ lão nương!”