Đã lâu không có cảm giác này, cảm giác có cô, cảm giác không phải là một mình.
Hạ Úc Huân bận bịu quá nhịn không được lén liếc mắt nhìn Lãnh Tư Thần một cái.
Thằng nhãi này tóc bù xù, cởi trần, chỉ mặc một cái quần cộc, mang dép lê, nghiêng người dựa vào khung cửa, không chút hình tượng như vậy, vậy mà vẫn cảnh đẹp ý vui.
"Anh bình thường ở nhà mặc như vậy?" Hạ Úc Huân nhìn anh từ trên xuống dưới, một bộ phỉ nhổ.
Lãnh Tư Thần thành thật trả lời: "Không phải. Bởi vì em ở trong này, cho nên mới như vậy."
"Lãnh Tư Thần, anh biến thái a!" Hạ Úc Huân lập tức thở phì phì trừng anh.
Lãnh Tư Thần vẻ mặt vô tội, đáp: "Bình thường anh không mặc gì."
Hôm nay anh ít nhất vẫn mặc một cái.
Hạ Úc Huân hết chỗ nói rồi, một đám quạ đen bay qua, vẻ mặt hắc tuyến kết thành mạng nhện.
Cô đã quên, người này có thói quen ngủ trần.
Hạ Úc Huân không để ý anh nữa, nhanh chóng chạy đến trước tủ lung tung tìm kiếm, tiện tay chọn một bộ trang phục nhìn có vẻ hiền thê lương mẫu, thích hợp tình huống hôm nay.
Hạ Úc Huân cầm quần áo, đang muốn thay, nhưng Lãnh Tư Thần một chút ý thức tự giác muốn đi cũng không có, vì thế quơ lấy gối đầu giường ném qua, nói: "Ra ngoài đi, tôi phải thay quần áo!"
Gối đầu nện vào ngực anh, rớt xuống tay anh, anh đơn giản đem gối đầu ôm vào lòng, mặt trên còn có hơi thở và độ ấm của cô.
"Chọn trang phục hiền lành như vậy, muốn đi đâu? Chủ nhật cũng phải đi làm?" Lãnh Tư Thần nhíu mày hỏi.
"Không đi làm, tôi đi học, hội phụ huynh cùng vui vẻ của Tiểu Bạch sắp không còn kịp rồi!" Hạ Úc Huân vừa lo lắng nói xong, vừa chạy qua đẩy anh ra ngoài, nói: "Đây chính là hội phụ huynh đầu tiên trong học kỳ này của Tiểu Bạch! A... Đúng rồi, cái kia, anh... Anh có muốn đi hay không?"
Hạ Úc Huân đấu tranh hồi lâu vẫn hỏi anh một câu.
Lãnh Tư Thần nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống, nói: "Chuyện quan trọng như vậy, sao không nói cho anh biết sớm?"
Lãnh Tư Thần nhanh chóng túm lấy quần áo trong tay cô, tiện tay ném qua một bên, sau đó nghiêng người chen vào, chọn cho cô một bộ âu phục nhỏ vàng nhạt, nói: "Mặc cái này."
Tiếp theo liền không nói một tiếng đi ra ngoài.
Hạ Úc Huân nhìn nhìn, bộ này hình như là nhìn đẹp hơn.
Thôi, vì Tiểu Bạch, cô đành phải không cốt khí tin tưởng thẩm mỹ của Lãnh Tư Thần vậy.
Lúc cô còn đang lăn tăn cúc áo trên quần áo cài thế nào, Lãnh Tư Thần đã tây trang thẳng thớm đi đến trước mặt cô.
Bởi vì hình tượng như vậy so với vừa rồi kém quá nhiều, Hạ Úc Huân không khỏi cả kinh ngây ngẩn cả người, nói: "Lãnh Tư Thần, anh chơi trò biến thân a?"
"Em sao còn chưa xong?" Lãnh Tư Thần không kiên nhẫn đi qua, tiếp nhận động tác trong tay cô, linh hoạt giúp cô đem một loạt nút áo Phỉ Thúy cài lên.
"Đi thôi." Sau đó liền sạch sẽ lưu loát lôi kéo cô ra cửa.
-
"Trước ăn một chút gì lót dạ." Lãnh Tư Thần vừa lái xe vừa đưa cho cô cái túi lớn.
Bên trong có mấy cái bánh ngọt còn có sữa.
Hạ Úc Huân ăn uống no đủ, thấy Lãnh Tư Thần còn đang lái xe, cầm một cái bánh ngọt đưa qua, nói: "Anh ăn không?"
Lãnh Tư Thần nghiêng đầu qua cắn một miếng.
Đang đợi đèn đỏ, chiếc xe song song đột nhiên truyền đến tiếng tách.
Hạ Úc Huân quay đầu vừa thấy, có người cầm cameras đang hướng về bên này chụp ảnh, thấy bị phát hiện khẩn trương đẩy cửa xe núp vào.
"Không cần để ý." Lãnh Tư Thần mặt không chút thay đổi nói.
Hạ Úc Huân không nói gì, xem ra sau này ân ái chính là thái độ bình thường rồi... Nhóm paparazzi quả thực là chỗ nào cũng nhúng tay vào.