Quan niệm tình thân nhà giàu thật sự mờ nhạt vậy sao?
Chẳng lẽ tỏng mắt bọn họ, đứa con trai này cũng chỉ là quân cờ duy trì ích lợi?
Hạ Úc Huân có chút vì Lãnh Tư Thần cảm thấy bi ai, cũng càng thêm quý trọng tình thân với ba mình.
“Lãnh phu nhân, cần phải làm đến tình trạng này sao? Anh ấy dù sao cũng là con trai bà, bà làm như vậy, anh ấy sẽ khổ sở biết bao.” Hạ Úc Huân cảm thấy chính mình nói thực yếu ớt, hơn nữa lập trường hiện tại cũng thật sự không thích hợp nói như vậy.
Quả nhiên, lãnh phu nhân nghe câu nói đó lập tức trào phúng mà cười một tiếng, nói:“Thế nào? Vẫn là lộ ra bộ mặt thật đi! Rốt cuộc bắt đầu sốt ruột có phải hay không?
Tôi nói cho cô biết, hôm nay nói ở nơi này, tôi nói được thì làm được.
Tư Thần nó hiểu tính tôi, đã làm sai chuyện, liền phải gánh vác hậu quả.
Nó vì một hồ ly tinh ngay cả vợ và gia đình đều từ bỏ, cô còn trông cậy tôi đối với nó thế nào sao?
A, nhìn xem, nhìn xem dáng vẻ hiện tại của cô, cô nhất định chính là dùng vẻ mặt vô tội này câu dẫn Tư Thần đúng hay không?
Cô từ nhỏ liền đối với Tư Thần của chúng tôi lì lợm la liếm, dự mưu nhiều năm như vậy, còn không phải là chờ ngày này sao? Nhưng, cho dù cô có được Tư Thần cũng vô dụng, tôi vẫn là câu nói kia, Lãnh gia tuyệt đối sẽ không cho phép cô tồn tại!”
Cô một thân bộ trang phục thể thao bạc màu đơn giản, đứng trước mặt Lãnh phu nhân thịnh khí lăng nhân, ung dung hoa quý, có vẻ vô cùng nhỏ bé vô lực.
Nếu là người khác, cô có thể khinh bỉ kẻ có tiền đáng chết, thậm chí đem hắn hành hung một trận, nhưng người này cố tình lại là mẹ Lãnh Tư Thần.
Nếu cô muốn cùng Lãnh Tư Thần ở bên nhau, cần phải được sự cho phép của bà, đây đối với cô mà nói lại là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Hạ Úc Huân cảm thấy trước đây mình thật sự quá ngây thơ, khờ dại cho rằng chỉ cần có Lãnh Tư Thần là đủ rồi, lại không biết hiện thực quá mức tàn khốc.
Bà trong lòng trong miệng cũng chỉ có tiền tài quyền thế, chỉ có ích lợi, bon họ căn bản là không có tiếng nói chung.
Thật là buồn cười a, nếu thật là vì tiền, bà đại khái có thể bỏ ba cô một người không có tiền đi nhận tên hỗn đản kia làm cha ruột a!
Nếu cô cùng lãnh phu nhân nói chuyện này, bà nhất định sẽ cảm thấy cô muốn tiền đến điên rồi.
Trước khi đi, Lãnh phu nhân còn không quên hảo tâm nhắc nhở cô: “Đừng nói cái gì cô còn có Tư Thần. Tư Thần là người thông minh, chờ đến lúc nó lãng tử quay đầu, cô thật sự cái gì đều không có! Không phải đồ của cô thì không phải của cô, cho dù cô không từ thủ đoạn cũng không thể có được. Loại người như cô, tôi gặp quá nhiều rồi, mạnh mẽ tiến vào thể giới không thuộc về cô, cuối cùng kết cục chỉ có thể là bi thảm. Chuyện xưa cô bé lọ lem chỉ xuất hiện trong thần thoại mà thôi, môn đăng hộ đối mới là hiện thực, đừng quá ngây thơ!”
“Lãnh phu nhân, bác nói như vậy không khỏi cũng quá theo chủ nghĩa kinh nghiệm. Bác nói đạo lý ai cũng đều biết, cháu cũng thừa nhận. Nhưng nhân sinh khổ đoản, nếu luôn là tuần hoàn theo tiêu chuẩn đã định, chẳng phải là quá không thú vị sao? Rất nhiều chuyện, không tự mình trải nghiệm, bác sao có thể biết không có khả năng?”
Bước chân Lãnh phu nhân dừng một chút, nhìn phương xa, tựa hồ là nhớ tới cái gì, ngay sau đó ngữ khí lãnh lùng nói, “Người trẻ tuổi quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi, không biết trời cao đất dày, tôi có thể nói cho cô biết kết quả của tự mình trải nghiệm, đó chính là…… Không có kết quả!”
Hạ Úc Huân không chút nào để ý mà nhún nhún vai.
A, không có kết quả thì như thế nào, ít nhất mình sẽ không phải tiếc nuối.