Nói xong vẻ mặt xin lỗi mà nhìn Lãnh Tư Thần, nói: “Lãnh tiên sinh, chị tôi có phải vừa nói hươu nói vượn hay không, chị ấy uống say là như vậy, các vị đừng để ý chị ấy nhé!”
Đại Thi nhanh chóng thuận thế làm ra vẻ say khướt, nói vài câu nói bậy, sau đó được Tiểu Thi lôi kéo đi rồi.
Một hồi khôi hài cuối cùng kết thúc.
Lam Hạo Dương chọc chọc Tần Phi bên cạnh, nói: “Thấy được chưa? Vừa thấy người ta có việc gì liền hệt như tiêm máu gà trực tiếp tiến lên!”
Tần Phi chậc chậc tặc lưỡi, đáp: “Thật nhìn không ra Lãnh Tư Thần vẫn là loại si tình a!”
……
Trong khoảng thời gian ngắn, trong một góc chỉ còn lại hai người Lãnh Tư Thần và Hạ Úc Huân, nhìn nhau không nói gì, nhìn nhau chán ghét.
Ánh mắt Lãnh Tư Thần không có một tia độ ấm nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, hừ lạnh một tiếng nói: “Em khi nào thì tính tình trở nên tốt như vậy? Ngày thường chỉ biết tác oai tác phúc với anh, đều bị người ta khi dễ đến trên đầu, em cũng không biết đáp trả cô ta sao?”
Hạ Úc Huân mặt lập tức đen, ngẩng cổ trừng mắt nhìn anh một cái nói: “Tôi khi nào thì oai tác phúc với anh! Rõ ràng vẫn luôn là anh ỷ thế hiếp người!”
“Anh dạy em ỷ thế hiếp người lâu như vậy em cũng chưa học được, Hạ Úc Huân, em có phải heo hay không?” Lãnh Tư Thần lập tức nói theo cô.
“Anh…… Anh mới là heo! Anh cho rằng tôi loạn đến nước này đều là bị ai làm hại? Là ai làm hại tôi có con không thể nhận, là ai làm hại tôi bị người ta cho là chưa kết hôn đã có thai, là ai làm hại tôi bị người ta chỉ vào cái mũi mắng đàn bà không đứng đắn!” Hạ Úc Huân rốt cuộc nhịn không được, bất ngờ bộc phát phát tiết gầm nhẹ nói.
Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng mà quét mắt nhìn cô một cái, nói: “Em có thể nhận con, có thể công bố thân phận đã kết hôn, không ai ngăn cản em.”
“Anh đương nhiên không ngăn cản tôi!” Hạ Úc Huân vô ngữ mà trừng anh một cái, lộ ra thần sắc trào phúng khó có thể lý giải, nói: “Nói thật, Lãnh Tư Thần tôi rất bội phục dũng khí của anh, anh làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, cư nhiên còn không biết xấu hổ để tôi tới tham gia sinh nhật anh, còn không biết xấu hổ ở chỗ này nói ẩu nói tả với tôi! Anh rốt cuộc là như thế nào làm được vậy?”
“Chỗ nào thiếu đạo đức? Anh bất quá là phòng vệ chính đáng, giữ gìn ích lợi bản thân. Có gì sai?” Lãnh Tư Thần vẻ mặt chính khí.
“Anh cái rắm!!!” Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, mạnh mẽ nhịn xuống sát khí mãnh liệt thiêu đốt trong lòng, nói: “Mau cút ngay cho tôi! Anh lại tiếp tục đứng ở trước mặt tôi, để tôi nhìn thấy anh, tôi sợ tôi sẽ làm ra hành động gì đó khiến anh hối hận suốt đời!”
Lãnh Tư Thần: “Vì cái gì quà sinh nhật không phải em chọn lựa?”
Hạ Úc Huân: “……”
Tên này tốc độ thay đổi đề tài có cần phải nhanh như vậy hay không? Hơn nữa, anh sao còn không đi? Thật cho rằng cô không dám đánh anh đúng không? Được rồi, cô xác thật không dám!
“Tôi vì cái gì phải chọn quà cho anh chứ?” Quà sinh nhật anh là Nghiêm Tử Hoa chọn, hơn nữa Nghiêm Tử Hoa còn kiểm tra vài lần, xác định không bị cô đổi thành phân hoặc là thuốc nổ.
“Bởi vì hôm nay là sinh nhật anh.”
“Biến thái chết! Tôi và anh vô pháp giao lưu! Tránh ra!” Cô muốn đi tìm Tiểu Bạch bảo bối chữa lành một chút.
Nhìn bóng dáng cô rời đi, hai tròng mắt âm vụ của Lãnh Tư Thần hiện lên một tia cô đơn.
Cô đưa cho anh quà không phải đíhc thân cô chọn, tuy rằng quà kia của Tiểu Bạch là cô chọn, nhưng chung quy không phải cô đưa. Trước đây, mỗi lần sinh nhật anh, cô đều sẽ bắt đầu chuẩn bị trước từ vài tháng……