Lãnh Tư Thần cho rằng cô muốn lại đây, trong lòng đang kích động, lại thấy cô cư nhiên ôm lấy Tiểu Bạch.
“Ách……” Lãnh Tư Thần có chút không từ bỏ mà nhìn cậu nhóc đột nhiên được đặt bên cạnh anh, lại nhìn Hạ Úc Huân……
Cô đã quay lại trên chiếc giường trẻ con kia ngủ.
Lãnh Tư Thần dở khóc dở cười.
Bất quá, như vậy tựa hồ cũng không tồi.
“Mẹ……” Cậu nhóc đột nhiên lẩm bẩm lầm bầm mà cuộn tròn vào lòng anh.
Lãnh Tư Thần đầu tiên là cả kinh, chân tay luống cuống, ngay sau đó ngơ ngẩn nhìn cậu nhóc trong lòng ngực, lòng tràn đầy mềm mại.
Tới nửa đêm, Lãnh Tư Thần vẫn không có ý muốn ngủ, lần dầu tiên ngủ cùng với con trai, tất nhiên là hưng phấn không thôi.
Tỉnh táo không thể nghi ngờ càng tăng thêm đau xót trên người anh, kỳ thật miệng vết thương bởi vì bị lần thứ hai nứt toạc, vô cùng đau đớn, nhưng anh vẫn luôn cố chịu đựng.
Thẳng đến khi rốt cuộc chịu đựng được nữa, trong lồng ngực phát ra một tiếng kêu rên đau đớn.
Cũng không hề buồn ngủ Hạ Úc Huân tất nhiên là nghe được tiếng anh.
Lần đầu tiên cô không có để ý, lần thứ hai nhịn xuống, lần thứ ba rốt cuộc xuống giường đi đến đầu giường mở đèn.
Sau đó liền nhìn đến Lãnh Tư Thần mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt ẩn nhẫn, sợ ầm ĩ đến Tiểu Bạch còn không dám phát ra tiếng.
“Anh sao thế? Cần gọi bác sĩ chứ?” Hạ Úc Huân dựa vào mép giường, lo lắng mà nhìn anh.
Lãnh Tư Thần kéo kéo khóe miệng, nói: “Gọi bác sĩ liền có thể không đau sao?”
“Bác sĩ có thể choanh uống thuốc giảm đau.”
“Tôi nhớ tôi đã nói rồi, tôi không uống cái thứ đó.” Lãnh Tư Thần nói, vẻ mặt tự giễu mà lẩm bẩm, “A, cô đương nhiên sẽ không nhớ rõ.”
“Vậy anh muốn như thế nào?” Hạ Úc Huân bất đắc dĩ.
Lãnh Tư Thần vô cùng u oán mà nhìn cô, nói: “Tuy rằng cô và bà xã tôi rất giống, nhưng tôi biết cô không phải cô ấy!”
“Vì cái gì?” Hạ Úc Huân khóe miệng khẽ run rẩy, hiển nhiên đối với anh luôn miệng bà xã cảm thấy thực vô ngữ. Bất quá cô càng tò mò anh như thế nào mà nghĩ thông suốt.
“Bởi vì bà xã tôi rất ôn nhu rất săn sóc rất quan tâm đến tôi, mỗi lần tôi bị thương, cô ấy đều sẽ khẩn trương vô cùng, có đôi khi quá đau, cô ấy còn chủ động làm chút chuyện giúp tôi phân tán lực chú ý.” Lãnh Tư Thần không chút bủn xỉn mà trắng trợn khen.
“Phải không?” Ngẫm lại xác thật là như thế, lúc ấy cô một lòng đều ở trên người anh, anh chỉ nhíu mày một cái, cô đều sẽ khẩn trương đến không chịu được.
“Cô không muốn biết cô ấy làm gì sao?” Lãnh Tư Thần sâu kín hỏi.
Hạ Úc Huân trong lòng lộp bộp một chút, hiển nhiên nhớ lại hình ảnh nào đó, cũng may ánh đèn tối tăm dấu đi hai má đỏ ửng của cô……
Cô kiên quyết quay đầu đi, nói: “Không có hứng thú biết.”
Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không nói chuyện, trong phòng là trầm mặc đè nén.
Không biết qua bao lâu, Lãnh Tư Thần đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Hoa……”
“Làm sao vậy?”
“Cô có thể hay không……”
“Cái gì?”
“Hôn tôi một cái.”
“Hả?!” Hạ Úc Huân tuyệt đối không dự đoán được người này cư nhiên sẽ đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy.
Lãnh Tư Thần khó chịu hừ hừ vài tiếng, ủy khuất nói:“Bà xã tôi mỗi lần đều là làm như vậy để giúp tôi giảm đau……”
“Tôi không phải bà xã của anh!!!” Hạ Úc Huân thật sự phát điên, cô năm đó nhất định là điên rồi, mới có thể để anh muốn làm gì thì làm!
Lãnh Tư Thần bị rống đến vẻ mặt thương cảm.
Ai! Cô gái trước mắt này thật đúng là nhẫn tâm a! Thật là vô cùng nhớ Tiểu Bạch thỏ đáng yêu ngoan ngoãn năm đó……
Bất quá, a, cho rằng như vậyanh sẽ không có biện pháp sao?