“Anh ha ha nhìn cái mặt em kìa, có phải em cũng nói như vậy với Nghiêm Tử Hoa? Em xem anh là ai? Sẽ ngốc như anh ta tin tưởng em nói bậy sao? Cái gì thích hợp tuổi tác làm chuyện thích hợp nói nghe dễ như vậy, em nha chính là chó cùng rứt giậu!”
“Em phi! Âu Minh Hiên anh mắng ai vậy! Anh mới là chó!” Hạ Úc Huân tức giận nói.
Đáng chết, quả nhiên giấu không được thứ này!
“Bất quá, có một chút anh thật ra rất kinh ngạc!” Âu Minh Hiên sờ sờ cằm nói.
“Anh kinh ngạc cái gì?” Hạ Úc Huân hỏi.
“Kinh ngạc em cư nhiên dùng phương thức văn nhã như vậy đi xem mắt, anh còn tưởng rằng với cá tính của em sẽ luận võ chiêu thân chứ!” Âu Minh Hiên nhún nhún vai.
Hạ Úc Huân: “……”
Luận võ chiêu thân, đây đều thời đại nào còn luận võ chiêu thân?
“Bất quá, may mắn em không làm như vậy, bằng không em đời này đều gả không xong!” Âu Minh Hiên liên tục lắc đầu. Bởi vì không ai đánh thắng được cô.
Hạ Úc Huân lập tức một chân đá qua.
Bất quá, cô đột nhiên nhớ tới, năm đó ba cô Hạ Mạt Lâm thật đúng là có đề xuất phương án này.
Cô nhớ rõ, lúc ấy, cô cũng như vậy trả lời ông……
Luận võ chiêu thân? Ba ba! Ba vui đùa cái gì vậy! Ba là muốn con cả đời đều gả không được sao?
“Uhm, bị anh nhắc tới như vậy, em thật sự có chút muốn luận võ chiêu thân, năm đó ba em rất hy vọng em luận võ chiêu thân, muốn tìm con rể kế thừa võ quán của ông, chỉ tiếc em……” Hạ Úc Huân thần sắc ảm đạm.
Âu Minh Hiên khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Mời nhìn thẳng vào giá trị vũ lực của mình đi, nghĩ kỹ rồi hãy làm.”
“Uhm, cái này lát nữa sẽ cẩn thận cân nhắc cân nhắc……” Hạ Úc Huân trầm ngâm, sau đó hướng hai bảo bối nói: “Các bảo bối, giao cho các con, hảo hảo chọn đi, các con nhìn trúng ai thì đánh dấu ở bên cạnh nhé!”
Âu Minh Hiên nghe vậy vẻ mặt vô ngữ, nói: “Hạ Úc Huân, em có phải điên rồi hay không, để hai đứa nhỏ chọn cho em?”
“Em như thế nào điên rồi? Hai đứa nhỏ, Tiểu Bạch nhà em xem bên trong, Niếp Niếp nhà em xem mặt, kết hợp ở bên nhau chọn ra tuyệt đối hoàn mỹ không phải sao? Hoàn mỹ!” Hạ Úc Huân không phục phản bác, Niếp Niếp cũng ở một bên phụ họa.
“Cái gì Niếp Niếp nhà em, Niếp Niếp là nhà anh!” Âu Minh Hiên nghiêm túc mà sửa đúng.
Hạ Úc Huân tà ý liếc anh một cái, nói: “Trọng điểm anh chú ý có thể đừng lệch như vậy hay không?”
“Nơi nào trật! Điểm này rất quan trọng không phảu à? Tức phụ nhi em nói có phải hay không?” Âu Minh Hiên ý đồ tìm kiếm đồng minh.
Tần Mộng Oanh không nói chuyện, dùng tay ở trước mũi vẫy vẫy, mày nhíu lại, nói: “Cái mùi gì?”
“Ngao! Xương sườn! Sườn heo chua ngọt của tôi! Hạ Úc Huân, đều tại em!” Âu Minh Hiên như lửa đốt mông mà chạy.
Hạ Úc Huân vẻ mặt vô tội, nói: “Chuyện đâu có liên quan gì tới em……”
Âu Minh Hiên sau khi chạy mất, Tần Mộng Oanh ở trên sô pha ngồi xuống, nói: “Tiểu Huân, em thật sự quyết định a?”
“Đương nhiên rồi!”
“Việc này, Lãnh Tư Thần biết không?” Tần Mộng Oanh hỏi.
“Không biết anh ta có biết hay không, kệ anh ta!” Hạ Úc Huân nỗ lực đem những vấn đề đó ném ra sau đầu, bằng không thứ băn khoăn quá nhiều liền cái gì đều làm không thành.
Tần Mộng Oanh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cô đã có thể dự kiến đến tinh phong huyết vũ trong tương lai, bất quá nghĩ nghĩ vẫn không nói gì, dù sao cô như bây giờ cất bước chủ động tìm kiếm giúp đỡ cũng coi như là chuyện tốt, dù sao còn tốt hơn so với việc bị động cái gì đều không làm.
Có lẽ, nếu đường lui này cũng bị cắt đứt, cô có thể nhìn thẳng vào quá khứ đau xót cùng tình cảm bản thân……