Vấn đề của Âu Minh Hiên, anh không cách nào cho ra hồi đáp chắc chắn. Hiện tại anh xác thật còn chưa thể cho cô một danh phận hoặc hứa hẹn chính thức, nhưng, anh tuyệt đối không có ý tưởng tùy tùy tiện tiện đem cô trở thành tình nhân.
Cô không nằm tỏng kế hoạch của anh, thay đổi kế hoạch, cần thời gian.
“Đừng khi dễ A Thần!” Hạ Úc Huân thấy Âu Minh Hiên hung dữ mắng Lãnh Tư Thần, tức khắc liền xù lông, lập tức che chở chắn trước Lãnh Tư Thần, phẫn nộ mà trừng mắt nhìn anh.
Âu Minh Hiên đã tức giận đến sắp điên rồi, nói: “Anh khi dễ anh ta? Em cô gái ngu ngốc này, bị anh ta nuốt đến xương cốt đều không chừa còn mang ơn đội nghĩa với anh ta! Hạ Úc Huân, làm ơn em ngu ngốc cũng có chút giới hạn chứ! Em có biết bộ dáng không tiền đồ hiện tại của em dính lấy Lãnh Tư Thần khiến anh ân hận lúc đầu đã làm sai hay không! Sớm biết rằng lúc trước nên hung hăng mà đả kích em, để em sớm nhập thổ vi an, đỡ phải tại đây cho anh ấm ức! Nói cho em biết, về sau TM đừng nói quen biết anh! Còn hoa hướng dương, còn cây bông gòn a! Em chỉ là một cây vạn tuế! Xứng đáng em cả đời không được nở hoa!”
Âu Minh Hiên vừa mắng vừa dùng ngón tay hung hăng chọc vào đầu gỗ Hạ Úc Huân.
Hạ Úc Huân bị mắng đến đầu óc choáng váng, lùi một bước về sau, cuối cùng chịu không nổi mà một phen đẩy tay Âu Minh Hiên ra, bực bội mà hét lớn một tiếng, “Âu Minh Hiên anh đủ rồi!”
Sau một tiếng này, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Âu Minh Hiên đầu tiên là ngây ngốc sững sờ vài giây, sau đó chạy qua, kích động vạn phần bóp hai vai Hạ Úc Huân, nói: “Úc huân, em nhận ra anh! Em rốt cuộc cũng nhận ra anh!”
Hạ Úc Huân ngơ ngẩn mà nhìn người đàn ông trước mắt, đau khổ mà ôm lấy đầu, nhắm mắt lại lắc đầu, “Tôi không quen biết anh, không quen biết! Anh là người xấu!”
“A Thần! A Thần!” Hạ Úc Huân tránh xa anh rúc sau lưng Lãnh Tư Thần.
Tim Âu Minh Hiên bị vứt tận trên bầu trời lại bị hung hăng ném xuống, mất khống chế mà xông lên, nói: “Hạ Úc Huân em TM lăn ra đây cho anh, anh chịu đủ rồi……”
“Minh hiên, đừng quá gấp gáp, từ từ tới!” Tần Mộng Oanh vội vàng kéo anh lại, lên tiếng khuyên nhủ.
“Nhưng vừa rồi, cô ấy rõ ràng…… Rõ ràng đã nhận ra tôi……” Âu Minh Hiên thất bại mà cúi đầu.
Chẳng lẽ là muốn anh mắng cô, cô mới có thể thanh tỉnh một chút?
Hay, cô chỉ với việc mình mắng cô mới ấn tượng khắc sâu?
Vậy cũng quá bi kịch đi!
Tần Mộng Oanh thấy dáng vẻ anh phát điên, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nghiêm trang mà nói một câu: “Đúng rồi, minh hiên, tôi vẫn còn một ít alprazolam Deanxit, fluoxetine, paroxetine …… Dù sao đều rất thích hợp với anh, anh có thể thử xem.”
“SHIT!” Âu Minh Hiên bực bội mà nguyền rủa một tiếng.
Đừng tưởng rằng anh không biết những thứ thuốc đó là gì, chửi xiên chửi xỏ anh là bệnh tâm thần đúng không?
Bị giày vò như vậy thần tiên cũng biến thành thần kinh, huống chi anh chỉ là phàm nhân.
Vừa rồi Hạ Úc Huân đột nhiên trở nên bình thường, Lãnh Tư Thần cũng thực kinh ngạc, xoay người lại, nghiêm túc mà nhìn Hạ Úc Huân hỏi, “Tiểu Huân, nói cho anh biết, em nhận ra cậu ta sao?”
Hạ Úc Huân thật cẩn thận mà trộm liếc Âu Minh Hiên một cái, gật gật đầu.
Lãnh Tư Thần trong lòng căng thẳng, “Thật sự nhận ra?”
Hạ Úc Huân: “Uhm, anh ta là người xấu.”
Lãnh Tư Thần không hiểu nhẹ nhàng thở ra: “……”
Âu Minh Hiên vô ngữ cứng họng: “……”
“Lão đại! Lão đại, người bên kia lại tới!”
Lương Khiêm vẫn luôn ở ngoài sân đột nhiên chạy vào, vừa hội báo vừa thật cẩn thận mà quan sát thần sắc Lãnh Tư Thần.
Từ “Bên kia” này tất nhiên là chỉ Lãnh gia bên kia.
“Không gặp.” Lãnh Tư Thần không hề nghĩ ngợi liền nói, hiện tại anh nào còn có tâm tư quản những chuyện đó.
Lương Khiêm ho nhẹ một tiếng, “Ách, nhưng, lần này tới là em trai ngài.”