Nhìn cô đáng yêu nhăn mặt với anh, nhìn cô ngoan cường kề cận anh trai mình, nhìn hai tay cô chống nạnh, cười đến mức kiêu ngạo hống hách.
Cô cứ như vậy chạy qua thảm cỏ xanh, vượt qua tường vây cao cao, xuyên qua bóng ma ốm đau từng bước một đi vào trong lòng anh, chưa bao giờ rời đi.
Lần đầu tiên muốn bắt lấy một thứ, gắt gao, vĩnh viễn đều không buông ra như thế.
Chính là, vì cái gì, vì cái gì trong mắt cô không chút nào tồn tại mình……
“Các người không được…… Khi dễ anh ấy…… Các người đánh nhau với tôi……” Hạ Úc Huân đột nhiên vừa nói mớ, vừa quăng một cái tát lại đây.
Lãnh Tư Triệt tránh đi, cầm bàn tay không an phận của cô, bất đắc dĩ mà than nhẹ một tiếng, nha đầu này như thế nào ngay cả ngủ cũng nghĩ đến đánh nhau.
Bất quá, vẫn đáng yêu như vậy.
Gương mặt Hạ Úc Huân cọ cọ vào cánh tay Lãnh Tư Triệt, sau đó ôm lấy, nhẹ giọng nỉ non: “A Triệt, về sau tôi sẽ che chở cho anh, ai cũng không thể bắt nạt anh……”
Cả người Lãnh Tư Triệt cứng đờ, ngay sau đó trong lòng nảy lên một dòng nước ấm, hốc mắt có chút chua xót.
Nha đầu ngốc này!
Trong giấc mơ của cô có tôi sao?
“Đánh nhau với tôi…… Đánh nhau với tôi…… Không được bắt nạt anh ấy……”
“Tiểu Huân, tôi đã không phải A Triệt ốm yếu của năm đó nữa rồi, về sau, hẳn là tôi sẽ bảo vệ cô!” Lãnh Tư Triệt ở bên tai cô nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu Huân, đừng cứ luôn không ngừng chạy về phía trước, thỉnh thoảng cũng quay đầu lại nhìn xem có được không? Tôi sẽ vẫn luôn chờ cô, chờ một ngày cô nhìn thấy tôi……”
-
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại.
Hạ Úc Huân ngơ ngác mà ngồi ở đầu giường, ách, đây là nơi nào?
Cô giống như lại mất đi một đoạn ký ức……
Bất quá cô mơ hồ nhớ rõ là Lãnh Tư Triệt ở lại với cô.
Tuy rằng trên người quần áo đã thay, nhưng bởi vì đối phương là Lãnh Tư Triệt, cho nên cô không lo lắng chút nào, khẳng định là chính cô đổi, hoặc là anh nhờ người làm thay cho cô.
Đầu giường bày ra bộ quần áo mình mặc hôm qua, đã giặt sạch sẽ, tản ra mùi hương thơm nát của bột giặt.
……
“Xin chào! Buổi sáng tốt lành!”
Hạ Úc Huân mặc bộ quần áo đã giặt sạch để bên gối, mở cửa phòng ra, từ khe cửa thò đầu nhìn về phía bàn ăn Lãnh Tư Triệt đang ngồi đọc báo.
“Chào buổi sáng, Tiểu Huân! Lại đây ăn bữa sáng!” Lãnh Tư Triệt gọi.
Hạ Úc Huân sửng sốt, cơ hồ bị nụ cười xán lạn như ánh mặt trời của Lãnh Tư Triệt làm cho hoa mắt.
“Xin lỗi, tối hôm qua gây thêm phiền phúc cho anh rồi!” Hạ Úc Huân đi qua có chút ngượng ngùng nói, dù sao hành vi uống say khướt đến mức tá túc lại nhà anh thực sự rất tệ.
“Đừng khách khí, đều là bạn bè, nói như vậy thì quá khách khí rồi.” Lãnh Tư Triệt cười nói.
Đang ăn cơm, Lãnh Tư Triệt đột nhiên mở miệng nửa nói đùa nửa nghiêm túc mà kiến nghị nói: “Tiểu Huân, tôi điều cô về làm việc bên cạnh tôi được không?”