Nhìn màn hình di động.
Lãnh Tư Thần gọi tới.
Hiện tại cô thật là nhìn thấy ba chữ này liền bị kích động cuồng hóa biến thân.
Hạ Úc Huân ngữ khí không vui, nói: “Làm gì?”
Lãnh Tư Thần: “Tốt.”
“……” Hạ Úc Huân sửng sốt một giây đồng hồ mới phản ứng lại mình bị chiếm tiện nghi, nghiến răng nói: “Lãnh Tư Thần anh có tin tôi lập tức liền đến công ty đem anh đánh cho nằm sấp xuống không hả!”
Lãnh Tư Thần cười nhẹ một tiếng, đáp: “Anh không ở công ty.”
“Vậy anh ở đâu?”
“Nơi khác, đi công tác.”
“Ngày mai không phải sinh nhật anh sao?” Hạ Úc Huân theo bản năng hỏi.
“Em nhớ rõ?” Lãnh Tư Thần khẽ nhếch.
“Nhiều người nhắc nhở như vậy, tôi có thể không nhớ rõ sao?” Nghiêm Tử Hoa nói một lần, học trưởng nói một lần, vài phút trước Tiểu Bạch còn nói một lần.
“Anh đêm nay liền trở về.” Lãnh Tư Thần nói.
“Anh về lúc nào đâu có gì liên quan tới tôi? Anh rốt cuộc có chuyện gì?”
“Buổi tối em có thể một mình qua chỗ anh được không?” Lãnh Tư Thần thanh âm trầm thấp mà lười biếng.
“……” Da mặt tên này rốt cuộc là làm từ chất gì?
Hạ Úc Huân hít sâu một ngụm, gằn từng chữ một nói: “Một mình đem anh trói lên đánh cho một trận tôi thật sự sẽ ở lại!”
Lãnh Tư Thần hiển nhiên cũng biết yêu cầu này cô không thể nào đáp ứng, bất quá là quá nghiện miệng, khẽ cười một tiếng nói: “Vậy em ngày mai sẽ đến chứ? Nhớ chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.”
Nói xong trước khi Hạ Úc Huân hoàn toàn xù lông liền cúp máy.
Để lại Hạ Úc Huân đứng tại chỗ tức giận đến bốc khói, cô vừa rồi còn dõng dạc cùng Tiểu Bạch bảo bối nói căn bản không tức giận, ha ha, có thể sao?
Cô đều đã bị tức chết một vạn lần rồi!
-
Trong phòng học lớp hai trường tiểu học Nam Cẩn.
Một cô bé phấn điêu ngọc trác sáng sớm vẫn luôn trong lòng trống rỗng mà mong chờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng uể oải ỉu xìu mà dựa vào trên mặt bàn, chỗ bên cạnh cô bé không có người, bởi vì cô bé vào sau, cho nên trước mắt là ngồi một mình.
“Âu Lạc Hâm, cậu không thoải mái sao?” Một cậu bé diện mạo tuấn tú, từ sau đi đến bên cạnh cô, hơi có chút thẹn thùng mà đi qua hỏi.
Cậu bé nghĩ thầm cô bé có phải là mới tới hoàn cảnh mới, cho nên không thích ứng, vì thế quan tâm hỏi.
Cô bé lắc lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp đào hoa héo héo khép hờ, vẻ mặt kia, làm người khác nhìn thấy liền nhịn không được đau lòng.
“Cái này tặng cho cậu, nghe nói chocolate có thể khiến tâm tình tốt hơn!” Cậu bé ngồi xuống bên cạnh, đem một gói tinh xảo đẩy đến trước mặt cô bé, dẫn tới ánh mắt cực kỳ hâm mộ lườm nguýt của các nữ sinh khác.
“Cám ơn cậu, Diệp Hữu Tỉ.” Niếp Niếp tươi cười với cậu. Tuy rằng bé rất thích ăn, càng thích chocolate, nhưng hiện tại bé lại không có tâm tình ăn.
Phía sau, An Tuyết ngồi cùng bàn với Diệp Hữu Tỉ đột nhiên khép sách vở lại, chạy ra bên ngoài.
“An Tuyết! An Tuyết cậu đi đâu a?” Một nữ sinh khác cũng theo ra ngoài.
Nữ sinh tên An Tuyết kia đang không ngừng tra tấn lá cây trong bồn hoa, sau đó xoay người lại, nói: “Hiểu Lâm, trước kia Diệp Hữu Tỉ chỉ biết chơi với tôi, trước nay đều sẽ không phản ứng với nữ sinh khác! Đều do Âu Lạc Hâm kia!”
Không chỉ có như thế, cô bé gần đây, ánh mắt mọi người tất cả đều tập trung trên người cô bé, tan học thảo luận cũng đều là hôm nay cô bé mặc quần áo gì, dùng kẹp tóc gì, ngay cả baiftaajp làm khác mọi người vẫn được hoan nghênh như vậy.
“An Tuyết, đừng thương tâm! Bất quá, Âu Lạc Hâm thật sự đáng yêu hơn nữa cũng khá tốt! Cũng khó trách tất cả mọi người đều thích cậu ấy!” Nhận thấy được sắc mặt An Tuyết khó coi, Triệu hiểu lâm lập tức bổ sung nói: “Nhưng An Tuyết cậu còn xinh đẹp hơn! Cậu chính là hoa khôi của lớp a!”
Sắc mặt An Tuyết lúc này mới tốt hơn chút.