Quách Thuần Nhã vừa trở mình phát hiện bên cạnh không có ai, vội vàng đứng dậy xem xét, sau đó lại phát hiện bạn gài ở ban công.
"Hoa Kiều, đêm khuya ông đứng ở ban công làm cái gì?"
"Không có việc gì, già rồi, ngủ không ngon! Bà cứ ngủ đi, mặc kệ tôi!" Lãnh Hoa Kiều khoát tay áo.
"Tôi sao có cảm giác ông hai ngày nay có tâm sự a, hôm nay nói chuyện cũng rất ít, con trai hiếm khi trở về một chuyến, ông không thể cùng nó tán gẫu thêm vài câu sao?"
"Biết rõ biết rõ, về sau tôi sẽ thay đổi!"
"Ông xem ông đi, tôi nhiều lời với ông vài câu ông đã không kiên nhẫn, qua loa lấy lệ với tôi... Ông đi ngủ sớm một chút, đừng để gió thôi rồi bị cảm lạnh!"
...
-
Ngày hôm sau, tới gần hai giờ chiều, cạnh tranh đấu thầu sắp bắt đầu.
Nhân viên lục tục tiến vào phòng họp, lúc một người phụ trách cạnh tranh đấu thầu của công ty cuối cùng bước vào, phòng họp lập tức truyền đến một trận xì xào bàn tán cùng với tiếng nghị luận ái muội.
Hạ Úc Huân mặt không đổi sắc ngồi xuống, Nghiêm Tử Hoa ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai giờ đúng, cửa phòng họp lại mở ra, Lãnh Tư Thần toàn thân tây trang đen, khí thế khiếp người sải bước đi đến.
Lúc quét qua một góc nào đó, ánh mắt anh bị kiềm hãm không dễ dàng phát giác, sau đó liền dời đi.
Đương nhiên, Lãnh đại tổng tài có kỹ xảo đặc biệt nhìn người, cho dù lực chú ý đều đã ở trên một người nào đó, cũng không ai có thể phát hiện ra sự khác thường.
Anh không nghĩ tới lần này cô sẽ đích thân qua đây.
Mới vài ngày không thấy cô, lại giống như qua rất nhiều năm, hơn nữa nhìn thấy cô sắc mặt tiều tụy, anh thiếu chút nữa thất thần ngay tại chỗ.
Mấy người phụ trách công ty khác lén nhìn cô, hơn nữa nhỏ giọng nghị luận, trong lòng Lãnh Tư Thần một trận không vui, áp suất quanh mình đột nhiên hạ thấp.
Chuyện như vậy, mấy ngày nay Hạ Úc Huân đã gần như thành thói quen, bình thường đều chỉ làm như không nghe thấy, nhưng, giờ phút này trước mặt Lãnh Tư Thần, gặp tình huống như vậy, vẫn khiến cô cảm thấy khuất nhục và không chịu nổi.
Hai ngày nay bị lo lắng giày vò không ngủ được một giấc yên ổn, Hạ Úc Huân cảm giác đầu óc càng ngày càng nặng, ngay cả thanh âm nói chuyện của bọn họ cô đều nghe không rõ lắm.
Cô lắc lắc đầu, uống một hớp, cố gắng giữ vững tinh thần.
Thấy cô sắc mặt thật sự khó coi, Nghiêm Tử Hoa lo lắng ở bên tai cô nhỏ giọng nói một câu: "Tiểu thư, cô có thể chứ? Sắc mặt cô không tốt lắm."
"Không có việc gì."
Trên ghế chủ vị, Lãnh Tư Thần thấy một màn này sắc mặt đột nhiên lạnh hơn mấy độ.
Trong khoảng thời gian này hai người bọn họ chắc chắn là đồng tâm hiệp lực, hoạn nạn gặp chân tình rồi!
Sau hai giờ chờ đợi dài dằng dặc, rốt cục đến phiên cô phát biểu.
Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, đứng trước màn hình đèn chiếu, dựa theo bản kế hoạch Nghiêm Tử Hoa đã chuẩn bị mà trước đó ở nhà luyện tập rất nhiều lần từng bước một nói xong, sau khi nói xong, thân thể cô gần như hư thoát, chân cơ hồ như nhũn ra đứng không nổi.
Mà tên Lãnh Tư Thần kia lúc này cư nhiên lại vẫn không buông tha cho cô, nói: "Nam Cung tiểu thư, cô là học sinh tiểu học lên lớp bị giáo viên kiểm tra bài sao? Lệ thuộc sách vở ai không làm được, cần cô đường đường một tổng tài tự mình tới đọc?"
Lãnh Tư Thần miệng nói như vậy, trong lòng lại rủa thầm đáng chết, ảo não không nhịn được, rõ ràng nói với bản thân 100 lần phải nhịn xuống, đến lúc này lại vẫn hoàn toàn không thể khống chế lý trí.
"..." Hạ Úc Huân gắt gao cắn chặt răng chịu đựng không nói chuyện. Khởi đầu của cô, có thể làm được như vậy đã là dùng hết tâm huyết, Nghiêm Tử Hoa cũng nói làm đến nước này đã lợi hại rồi. Thực lực của Thiên Lâm đặt tại đây, là công ty cực mạnh trong số năm công ty.