"Sữa." Dư quang Lãnh Tư Thần liếc thấy, nói một câu.
Hạ Úc Huân đành phải vừa luống cuống tay chân mở một hộp sữa tươi giơ tay đút cho anh, vừa nhận điện thoại.
"Alo, Nghiêm đại ca, có phải anh biết chuyện tối hôm qua rồi không?" Hạ Úc Huân thật cẩn thận hỏi.
"Tiểu thư, cô và Lãnh Tư Thần tới cùng là xảy ra chuyện gì? Không phải tôi muốn quản việc riêng của cô, mà bây giờ..."
"Lãnh Tư Thần là chồng tôi, chúng tôi năm năm trước đã đăng ký kết hôn rồi." Hạ Úc Huân một hơi đáp.
Vừa dứt lời, Lãnh Tư Thần đang uống sữa tươi kịch liệt ho khan, tuy sớm đã chuẩn bị, nhưng mới nghe đến câu "Lãnh Tư Thần là chồng tôi" này, vẫn khiến anh có chút kích động.
"Cô... Cô nói cái gì?"
"Ba ngày sau chúng tôi sẽ mở họp báo công khai chuyện này, làm rõ lời đồn mấy ngày nay, cho nên, Nghiêm đại ca, anh không cần lo lắng! Bởi vì tôi việc riêng liên lụy đến công ty lâu như vậy thật sự xin lỗi. Nghiêm đại ca... Nghiêm đại ca?"
"Cô vừa nói Lãnh Tư Thần là chồng cô, hơn nữa các người đã đăng ký kết hôn từ năm năm trước rồi hả?" Thanh âm Nghiêm Tử Hoa tràn đầy chấn kinh.
"Đúng."
"Cô vì cái gì cho tới bây giờ cũng không nói?"
"Cái này nói thì dài dòng lắm, trong điện thoại nói không rõ ràng a..." Kỳ thật còn chưa cùng Lãnh Tư Thần thống nhất xong, nói: "Tóm lại, Nghiêm đại ca, anh giúp tôi sắp xếp một chút, xế chiều ngày mai mở họp đi, việc này tốt xấu gì cũng phải nói với mọi người, để mọi người an tâm."
"Được, tôi biết rõ." Nghiêm Tử Hoa ngơ ngẩn cúp điện thoại.
Anh cuối cùng biết cho tới nay Chủ tịch vì cái gì cho tới bây giờ cũng không lo lắng cho đại tiểu thư rồi...
Cô thực ra là... Vợ của Lãnh Tư Thần...
Giữa bọn họ hiển nhiên không có đơn giản như lời đại tiểu thư nói, nhưng có một chút có thể khẳng định chính là, mặc kệ hai người bọn họ nháo thành gì đi nữa, thời khắc mấu chốt, Lãnh Tư Thần tuyệt đối sẽ ra tay giúp cô.
"Anh nhìn tôi làm gì chứ?" Hạ Úc Huân lắc lắc hộp, thấy uống hết liền ném vào trong thùng rác. Người này chẳng biết tại soa cứ chăm chú nhìn cô...
"Không có gì." Lãnh Tư Thần lại nghiêng đầu, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Anh chỉ là hồi ức lại những lời "Lãnh Tư Thần là chồng tôi" mà thôi.
-
Trường tiểu học Nam cẩn, trong Đại Lễ Đường đầy tiếng nói tiếng cười, cha mẹ học trò thầy cô vui vẻ hòa thuận.
"Cảm ơn các vị phụ huynh trong lúc bận rộn dành thời gian tới tham gia Hội phụ huynh cùng vui vẻ lần này, hoan nghênh mọi người đã đến!" Trên sân khấu, chủ nhiệm lớp nhiệt tình vỗ tay.
Phía dưới các phụ huynh ai mà không phải nhân vật tai to mặt lớn, con cái ai không phải thiên chi kiêu tử, có thể dạy học ở Nam cẩn, chính cô cũng cảm thấy rất tự hào.
"Tiểu Bạch, đều đã bắt đầu, dì Hoa sao còn chưa tới a?" Niếp Niếp bò trên ghế dựa, trông mong ngóng chờ nhìn cửa ra vào lễ đường.
Mà đương sự thì thờ ơ cúi thấp đầu, trong tay cầm một bài tập thi đấu Olympic toán học, giống như chung quanh náo nhiệt tất cả đều không liên quan gì đến cậu nhóc.
"Niếp Niếp, cẩn thận một chút, ngã đấy." Âu Minh Hiên cẩn thận đỡ.
"Hừ, không cần ba lo." Khuôn mặt Niếp Niếp nhăn nhó, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bạch.
Âu Minh Hiên sờ sờ cái mũi cười gượng, kéo tay Tần Mộng Oanh, nói: "Bà xã, em nói giúp anh vài câu đi!"
Tần Mộng Oanh cho anh một ánh mắt lực bất tòng tâm, con gái bướng bỉnh cô cũng không có biện pháp.
"Tiểu Bạch, có cần dì gọi điện thoại cho mẹ con thúc giục hay không?" Tần Mộng Oanh đề nghị nói.