“Hạ Úc Huân, em có gan lặp lại lần nữa!” Ngữ khí của Lãnh Tư Thần bỗng nhiên trở nên đặc biệt lạnh băng, con ngươi thâm thúy thậm chí ngay cả ngọn lửa đều đông lại thành băng.
Nghe nói thế, trong lòng Hạ Úc Huân cư nhiên hiện ra một cảm giác gần gũi.
Bởi vì, đây tuyệt đối là câu nói bình thường nhất của Lãnh Tư Thần trong tối hôm nay.
Quả nhiên vẫn là quen với bộ dáng anh hung dữ với mình hơn……
Ách, cô đây là không phải có chút biến thái sao?
Hạ Úc Huân đương nhiên là không dám lặp lại lần nữa, nhưng, câu nói tiếp theo của cô quả thực là chỉ có hơn chứ không kém.
“Nếu anh muốn vì vị hôn thê thủ thân như ngọc, vậy…… Vậy anh đi tìm cô ấy cũng đúng, tôi lái xe đưa anh đi!” Hạ Úc Huân nói.
“A, phiền em rồi, em ngược lại săn sóc hiền lành lắm lắm!” Lãnh Tư Thần nghe được giận quá hóa cười, khoanh tay trước ngực, liền cười như không cười mà nhìn cô, nhìn đến mức trong lòng cô từng đợt sởn tóc gáy.
Hạ Úc Huân ngu ngốc kia hoàn toàn không có nghe được ngữ khí của Lãnh Tư Thần, thấy anh không có ý cự tuyệt, trong lòng hơi có chút mất mát, nói: “Vậy anh chờ chút, tôi đi thay quần áo lại đưa anh đi……”
“Hạ Úc Huân, em muốn chết!” Một tiếng quát tháo đột nhiên như sấm sét vang lên ở bên tai.
Hạ Úc Huân sợ tới mức thiếu chút nữa chân mềm nhũn, mới vừa xuống giường đã bị Lãnh Tư Thần bế ngang ném lên giường, như lang tựa hổ mà phi lên, cô còn chưa kịp phản ứng chính là một trận mưa rền gió dữ……
Hạ Úc Huân cảm thấy chính mình oan uổng chết mất, cô thề với trời, cô thật sự không biết cô rốt cuộc nơi nào chọc tới lãnh đại tổng tài a, cô thật không muốn tìm tới cái chết!
“Ai ——” Đau đớn trên cổ làm Hạ Úc Huân kêu lên một tiếng.
Anh giống pudding sao? Hàm răng thật sự sắc bén!
Đáng chết! Anh cho rằng chỉ có anh cắn người sao, cắn cắn cắn! Tôi cắn anh!
Hạ Úc Huân cũng nổi giận!
Lúc môi Lãnh Tư Thần dừng lại ở ấn đường cô, cô một ngụm cắn cằm anh!
Lãnh Tư Thần đau đến mức lùi lại, lúc nhìn về phía cô, con ngươi đã lửa đốt liên doanh.
Nếu Hạ Úc Huân bây giờ còn có một chút lý trí đều không nên lại tiếp tục chọc giận Lãnh Tư Thần, đáng tiếc…… Cô không có, hoàn toàn không có!
Hạ Úc Huân không cam lòng yếu thế mà lườm ngược lại, còn lau nước miếng trên mặt, quát: “Lãnh Tư Thần, anh gặm đủ chưa? Đây là cái anh gọi là kỹ thuật? Kỹ thuật của anh cũng chẳng ra làm sao! Còn không biết xấu hổ nói tôi! Anh có phải hay không thuộc…… Ngô ngô……”
Giây tiếp theo, áo gối nhét vào trong miệng cô……
Hạ Úc Huân không thể tin nổi mà trừng lớn hai mắt, không thể tin được người này cư nhiên dám làm như thế, “Ưm ưm, ưm ưm ưm ưm ưm ưum ưum……”
Lãnh Tư Thần không cần đoán cũng biết cô đang nói cái gì: Biến thái, anh cái tên biến thái hết chỗ nói!
A a a! Lãnh Tư Thần, anh rốt cuộc lộ ra diện mạo sẵn có rồi!
Quả thực là thổ phỉ a! Cư nhiên còn lấp kín miệng cô!
Còn có một chút tự do ngôn luận hay không!
Hạ Úc Huân tiếp tục trừng lớn đôi mắt hừ hừ, “Ưm ưm ưm, ưm ưm ưm ưm ưm……” này này này, anh muốn làm gì?
A a a! bên trong áo ngủ tôi cái gì đều không có mặc! Lãnh Tư Thần, tôi muốn giết anh!
Ánh mắt giờ phút này của Hạ Úc Huân đã có thể đem Lãnh Tư Thần thiên đao vạn quả.
Dường như đang cười nhạo cô phản kháng vô nghĩa, Lãnh Tư Thần dễ như trở bàn tay mà gông cùm xiềng xích giữ cô đang giãy giụa cùng chống cự lại.
Ngoài dự đoán, lúc này đây, Lãnh Tư Thần bá đạo động tác lại không mất đi sự ôn nhu cũng không làm cô sinh ra sợ hãi, ngược lại có loại cảm giác kỳ quái quanh quẩn trong lòng, làm cô sắp không có sức tự hỏi hết thảy sự tình.