"Cà này cũng không tệ, còn có cái này... Đây là cái gì?" Đũa của Hạ Úc Huân tìm được đồ ăn đối diện, trên mặt có một dấu chấm hỏi to đùng.
"Cá kho tàu." Lãnh Tư Thần trả lời.
A! Cư nhiên là cá kho tàu!
Hạ Úc Huân thán phục rất nhiều, vắt hết óc, nói: "Ách, cá kho tàu cũng không tệ. Tuy đã chia năm xẻ bảy, nhưng ăn vẫn rất tiện a!"
Lãnh Tư Thần vẻ mặt nặng nề, nói: "Anh đều xem sách làm, chưa từng thực hành, đây là lần đầu tiên nấu cơm, vốn cho rằng hẳn là rất đơn giản."
Được rồi, anh có một chút bội phục Âu Minh Hiên rồi.
Hạ Úc Huân an ủi: "Anh như vậy đã rất không tệ rồi, tôi lần đầu tiên nấu cơm đem miệng bát tô đốt cho thủng lỗ, thiếu chút nữa hủy đi cả phòng bếp. Cũng bởi vì tôi ầm ĩ đòi làm cơm, khi đó học trò của tinh võ quán giảm hơn phân nửa."
"Vì cái gì?" Lãnh Tư Thần hỏi. Hai việc này tất nhiên có liên hệ sao?
"Vô nghĩa, đương nhiên bởi vì đồ ăn quá khó nuốt. Bọn họ nói tôi ngược đãi đệ tử." Hạ Úc Huân đen mặt nói.
Lãnh Tư Thần khẽ cười một tiếng, trong mắt nhu tình: "Là vì anh sao?"
"A? Cái gì bởi vì anh?" Hạ Úc Huân một miệng đầy cơm, đọc nhấn rõ từng chữ một.
"Em học nấu cơm, là vì anh sao?" Lãnh Tư Thần lặp lại.
Hạ Úc Huân bị một miệng cơm nửa sống nửa chín làm cho sặc, ho khan nói: "Khụ khụ khụ, anh bớt tự kỷ đi! Tôi là vì chồng tương lai mới học nấu cơm!"
Lãnh Tư Thần vừa vỗ sau lưng cô, vừa nói: "Chồng tương lai gải tưởng của em lúc đó, không phải là anh sao?"
Người nào đó thật sự hoàn toàn không biết khiêm tốn là cái gì...
Hạ Úc Huân bĩu môi nói: "Lãnh tổng ngài cao cao tại thượng, ta nào dám nghĩ tới."
Lãnh Tư Thần nhíu mày: "Không dám? Lá gan em từ trước đến nay đều rất lớn. Bất quá, hiện tại lại nhỏ đi rồi."
Thấy cô trầm mặc, Lãnh Tư Thần đổi đề tài: "Ngày mai dạy anh làm cơm."
Hạ Úc Huân nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Lãnh Tư Thần, kỳ thật anh trời sinh là người được hầu hạ, loại chuyện hầu hạ người khác này thật sự không thích hợp với anh, về sau việc làm cơm này vẫn là để tôi tự làm đi!"
"Dạy anh." Anh cố chấp nhìn cô.
"Được được được, tôi dạy anh được chưa! Hiện tại chúng ta có thể ăn cơm chưa?" Hạ Úc Huân chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
"Uh`m."
...
Ăn xong cơm trưa, Hạ Úc Huân đề xuất cô rửa chén, Lãnh Tư Thần cự tuyệt, sau đó cực kỳ đảm đang mà tự mình rửa chén.
Hạ Úc Huân đang thoải mái ngồi trên sofa mà lướt Weibo trên di động, sau một lúc lâu đột nhiên quát to một tiếng - - "Lãnh Tư Thần, anh sao lại đăng Weibo rồi!"
Đăng lại là một bàn đầy đồ ăn bị anh ta nấu cháy kia.
Cùng với dòng chữ- - lần đầu tiên xuống bếp, biểu hiện không tốt lắm, anh sẽ tiếp tục cố gắng. @ quan tâm tắc bất loạn.
Bởi vì bị Lãnh Tư Thần tag, cô lại bắt đầu bị một làn song bạn bè trên mạng bao vây rồi...
Trời ạ! Cô đột nhiên có chút không dám tưởng tượng tình hình sau khi công khai quan hệ với Lãnh Tư Thần...
"Làm sao vậy?" Lãnh Tư Thần rửa chén được một nửa đi ra.
Hạ Úc Huân bất đắc dĩ nhìn bộ dạng vô tội kia của anh, nói: "Tôi nói Lãnh Tư Thần, anh có thể đừng chơi Weibo được không, cứ tiếp tục như vậy đều sắp thành thiếu niên nghiện mạng xã hội rồi!"
"Đây là tất yếu, em đừng nhăn mặt, lúc tất yếu cũng phải cùng anh ta hỗ động một phen. Nếu không sẽ khiến cho cư dân mạng hoài nghi." Lãnh Tư Thần nghiêm túc giáo dục cô.