Cư nhiên dám nói chuyện như vậy với lão đại, nha đầu này chết chắc rồi!
“Có thể nghe tôi giải thích chứ?” Ngữ khí Nam Cung Lâm mang theo vài phần cầu xin.
Đáng sợ! Lão đại, lão đại anh cư nhiên ăn nói khép nép với nha đầu kia? Thế giới quan của bọn họ đều sắp điên đảo rồi sao?
Giờ phút này, đã có khách mời chú ý tới nơi này, tất cả đều kinh ngạc mà xì xào bàn tán, bắt đầu tám chuyện thân phận Hạ Úc Huân.
“Đây không phải là cô gái vừa rồi sao?”
“Đúng vậy! Tôi nói, cô ấy ăn mặc như vậy là vào bằng cách nào, không thể tin được cư nhiên cùng Nam Cung tiên sinh có quan hệ!”
“Hơn nữa…… Quan hệ còn có vẻ không bình thường nga……”
“Chậc chậc, tình nhân?”
“Không giống, cậu xem Nam Cung Lâm đối với tình nhân nào từng có sắc mặt như vậy. Anh ấy cũng không phải là người chủ sẽ thương hương tiếc ngọc, càng không phải nói còn ăn nói khép nép mà nói chuyện với một con nhóc như vậy……”
“Vậy nha đầu kia rốt cuộc là ai?”
“Kẻ có tiền thẩm mĩ quan thật là kỳ lạ……”
……
Ngay cả Âu Minh Hiên đã từng trải qua sóng to gió lớn ở bên cạnh cũng đều ngây ngẩn cả người.
Âu Minh Hiên trong lòng nghĩ đến khả năng duy nhất chính là Hạ Úc Huân còn không biết thân phân người trước mắt, đang muốn nhắc nhở cô một chút, lại nghe Hạ Úc Huân nói ra lời khiến người ta kinh ngạc không thôi: “ Bà cô còn phải về nhà học từ tiếng Anh, không phải giờ nước Mỹ mà nghe ông nói lời vô nghĩa. Nam Cung Lâm, ông rốt cuộc có buông tay không?”
Ách…… Cô biết anh ta là Nam Cung Lâm! Biết còn dám kiêu ngạo như vậy? Nha đầu này có phải hay không lần trước bị Lãnh Tư Thần kích thích đến tinh thần thất thường? Đây không phải là tự mình tìm chết sao?
“Tiểu huân huân, hôm nay…… Hôm nay là sinh nhật người ta……”
Ngữ khí Nam Cung Lâm quả thực đáng thương vô cùng, hệt như chó con bị chủ nhân vứt bỏ.
Nghe ngữ khí Nam Cung Lâm thê thê thảm thảm, ủy ủy khuất khuất, Hạ Úc Huân nhịn không được rùng mình.
Nói, những người đó là chuyện như thế nào?
Vì cái gì từ vừa rồi liền một đám dùng loại ánh mắt này nhìn cô, giống như cô lại nói ra cái gì đại nghịch bất đạo, nói ra liền chết không có chỗ chôn vậy……
Bất quá cũng đúng, Nam Cung Lâm xác thật là nhân vật đáng sợ, vừa rồi cô hoàn toàn là phẫn nộ choáng váng đầu óc, không nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại, vẫn là chuyển biến tốt liền dằn lòng đi!
“Ách…… Khụ khụ, tôi có gác cổng, trước 10 giờ nhất thiết phải về nhà.”
Thấy ngữ khí Hạ Úc Huân chậm lại, tử khí trầm trầm trên mặt Nam Cung Lâm chợt phát ra ánh sáng hy vọng, nói: “Tiểu huân, cô ở lại đây, tôi có cái này cho cô!”
Hạ Úc Huân chợt cảnh giác mà vọt đến phía sau Âu Minh Hiên, nói: “Ông lại muốn gạt tôi?”
Lúc này Âu Minh Hiên nào dám che chở Hạ Úc Huân, hai tay nắm bả vai cô, đem cô xách ra nói: “Úc huân, đừng nói bậy!”
Vừa rồi anh thật là bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh, Hạ Úc Huân này, luôn có bản lĩnh làm anh sợ tới mức hồn phi phách tán.
Hạ Úc Huân đối với Nam Cung Lâm vẫn là có điều kiêng kị, hoang mang lo sợ là lúc đối diện với một ánh mắt lạnh băng.
A Thần……
Cách đó không xa, Lãnh Tư Thần biểu tình khó lường đem một màn vừa rồi thu hết vào đáy mắt, giờ phút này nhìn thấy Hạ Úc Huân mù mờ không biết gì, bất đắc dĩ mà hướng cô gật gật đầu.
Căn cứ theo phán đoán của anh, Nam Cung Lâm lần này sẽ không làm gì cô, hơn nữa cho dù có chuyện gì, còn có anh ở đây.
Thái độ của Nam Cung Lâm đối với tiểu huân thật sự là có chút không giống bình thường, theo lời anh ta thì cố nhân kia, thân phận chỉ sợ cũng không đơn giản.
Hạ Úc Huân hiểu ra hiệu của Lãnh Tư Thần, tức khắc trong lòng bình tĩnh, không chút do dự đi theo Nam Cung Lâm, nói: “Đi thôi!”