Hai người đang tranh chấp không thôi, lễ tân đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
“A…… A…… Được…… Như vậy sao…… Được được không thành vấn đề……”
Nghe xong điện thoại, lễ tân lập tức vui vẻ nói với hai người: “Các vị quá may mắn, vừa lúc có một vị khách đã đặt nhưng không đến được cho nên muốn hủy phòng! Hơn nữa phòng này cách phòng các vị rất gần, 809!”
“Trùng hợp như vậy……” Hạ Úc Huân lẩm bẩm.
Mặc kệ như thế nào, tất cả đều vui vẻ, hai người rốt cuộc thuận lợi vào ở.
Hai người này là thuận lợi vào ở, phía sau lại có người đau khổ……
Trong đại sảnh khách sạn.
Người đàn ông sắc mặt âm vụ mà ngồi trên sô pha.
Trợ lý bên cạnh mới vừa nói chuyện điện thoại xong vẻ mặt đau khổ nói: “BOSS, phòng tôi đã hủy…… Vậy, đêm nay tôi phải ở chỗ nào a?”
Sau một lúc lâu.
Phòng số 808.
Lương Khiêm vừa nằm ra đất nghỉ vừa lén nhìn đại BOSS nào đó trên ban công ngay cả bóng dáng đều lộ ra sát khí.
Vì không cho phu nhân và thư ký nam ở cùng một phòng, cho nên ủy khuất việc bản thân mình và thư ký nam ở chung phòng, ông chủ cũng là liều mạng……
Nửa đêm.
Lương Khiêm dư quang liếc thấy ông chủ nhà mình đêm khuya không ngủ ngồi dựa vào đầu giường ngẩn ra, một lát sau cầm lấy điện thoại khách sạn ở đầu giường.
Lương Khiêm cho rằng anh là yêu cầu phục vụ cái gì, cũng không chú ý, ai ngờ, Lãnh Tư Thần ấn dãy số tiếp theo, cầm microphone đợi trong chốc lát, gì cũng chưa nói lại cúp.
Toàn bộ đều không thể hiểu được, anh nhìn đến mức đầu đầy mờ mịt……
Bất quá, đánh xong cú điện thoại kia, BOSS đại nhân cuối cùng yên phận nằm xuống ngủ……
……
Đối diện phòng 801.
Hạ Úc Huân đang ngủ ngon lành, điện thoại khách sạn đầu giường đột nhiên vang lên, dọa cô một cú sốc.
“Alo…… Alo?” Kết quả, sau khi mơ mơ màng màng nghe máy, đầu kia tiếng động gì cũng đều không có.
“Alo? Ai vậy? Là tổng đài sao? Alo alo alo……” Nửa ngày cũng chưa nói gì, Hạ Úc Huân liền trực tiếp cúp máy.
Đêm hôm khuya khoắt, tên tâm thần nào còn đùa dai……
-
Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng trời trong nắng ấm.
Hạ Úc Huân tối hôm qua cố ý dặn dò Nghiêm Tử Hoa không cần gọi mình dậy ăn sáng, ngủ thẳng một giấc tự nhiên tỉnh, thẳng đến giữa trưa mới ra khỏi phòng xuống lầu ăn cơm.
Nhà hàng khách sạn, trần tất cả đều là thủy tinh trong suốt, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời ấm áp trút xuống người, phía sau là sóng biển cuồn cuộn và bờ cát trắng, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Hạ Úc Huân ăn hải sản tươi sống bản địa, tâm tình tối tăm sắp tới liền thay đổi tốt hơn rất nhiều.
“Tiểu thư, tối hôm qua ngài ngủ ngon chứ?”
Hạ Úc Huân bang một tiếng vặn gãy một càng cua lớn, cắn một miếng thịt cua, đáp: “À, khá ngon, nhưng hơn nửa đêm không biết tên biến thái nào lấy điện thoại khách sạn quấy rầy tôi!”
“Cái gì?”
“Bất quá đừng khẩn trương, cũng có thể là gọi lộn số, đối phương gì cũng chưa nói!”
Nghiêm Tử Hoa thần sắc nghiêm túc nói: “Trị an bên Hương Thành này buổi tối không tốt lắm, ngài nhớ rõ nếu buổi tối ra ngoài nhất định phải gọi tôi đi cùng, cửa phòng khách sạn nhất định phải khóa trái, tuy rằng tiểu thư ngài thân thủ không tồi, nhưng dù sao hai đấm khó địch lại bốn tay, hơn nữa rất nhiều biện pháp thấp hèn khác, ngài khó lòng phòng bị……”
“Biết rồi Nghiêm mụ mụ ~” Hạ Úc Huân gật đầu như giã tỏi.
“Tiệc thương nhân MC vào buổi tối, tiểu thư ngài ăn xong bữa trưa nghỉ ngơi một chút, buổi chiều có thể đi dạo bờ cát gần đây, này nơi phong cảnh khá đẹp.”