“A ——” Lâm Tuyết nhìn thấy người đàn ông ngã vào bên chân mình máu loãng chảy đầy đất, sợ tới mức hét lên một tiếng.
“Người nào! Ra đây cho lão tử! Dù sao ta hiện tại cái gì đều không còn! Ta không sợ ngươi! Lâm Tuyết, con tiện nhân này! Cô muốn mạng ta có phải hay không! Lão tử lấy mạng cô trước!” Trình Tuấn Lương đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Đang muốn hướng tới Lâm Tuyết bắt lấy, đột nhiên cánh tay một trận kịch liệt đau đớn, nếu không phải vừa rồi thủ hạ kéo hắn một phen, phát súng này chính là bắn vào huyệt Thái Dương của hắn.
Từng chiêu của đối phương đều muốn lấy mạng, tuyệt đối không phải người bình thường!
“Lãnh tiên sinh…… Lãnh tiên sinh là ngài sao? Tôi liền biết ngài sẽ trở lại đón tôi! Tôi liền biết ngài sẽ không bỏ rơi tôi mặc kệ tôi!” Lâm Tuyết rơi lệ đầy mặt, kích động không thôi, con ngươi lại hiện lên tia hy vọng.
“Chẳng lẽ thật sự là Lãnh Tư Thần?” Trình Tuấn Lương kinh nghi bất định mà che lại miệng vết thương ào ạt máu.
“Trình thiếu, đi nhanh đi! Lãnh Tư Thần cũng không phải dễ chọc! Núi xanh còn đó không lo không có củi đốt!” Thủ hạ khuyên nhủ.
Trình Tuấn Lương nhìn bốn phía một mảnh mênh mang bóng đêm, biết hôm nay đánh không lại, chỉ cần nhanh lên xe, nhanh chóng rời đi.
Một chiếc xe màu đen không có nhãn hiệu cũng không có giấy phép từ trong bóng đêm chậm rãi chạy ra, ngừng ở nơi cách Lâm Tuyết vài bước.
Lâm Tuyết lập tức như chim nhỏ nhảy nhót mà qua, lại đột nhiên phát hiện không thích hợp……
“Anh…… Anh là ai?”
-
Hạnh hoa thôn.
Xe đã chạy đến cửa sân.
“Cám ơn.” Hạ Úc Huân vừa muốn xuống xe, lại phát hiện cửa xe bị khóa.
“Lãnh Tư Thần, mở cửa.”
Lãnh Tư Thần không mở, động cũng không động, ngữ khí âm vụ nói: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Tôi có cái gì hay đế nói?” Hạ Úc Huân hỏi lại.
Sau đó…… Sau đó hai người đều không nói……
Cuối cùng, vẫn là Hạ Úc Huân nhịn không được, hừ một tiếng mở miệng nói: “Lãnh tổng thật đúng là tuyệt tình a! Tuy rằng mặc kệ anh như thế nào đều không liên quan đến tôi, nhưng! Anh có thể đừng đem oán hận mà kéo hết lên người tôi không?”
Còn ngại cô phiền toái không đủ nhiều sao?
Lãnh Tư Thần quay đầu, nói: “Nếu em chỉ vì chuyện vừa rồi, anh sớm nói qua đây chỉ là một cuộc giao dịch, không phải anh tuyệt tình, mà là anh ngay từ đầu vô tình với cô ấy, đây chỉ có thể trách cô ấy định lực không đủ.”
“……” Hạ Úc Huân một bộ bị nghẹn. Vào loại thời điểm này còn không quên tự kỷ……
Con ngươi Lãnh Tư Thần giống như ảnh ngược muôn vàn ánh sao chuyên chú mà nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ: “Hơn nữa, Tiểu Huân, anh không phải chúa cứu thế, chỉ là đàn ông của em mà thôi. Anh yêu em, đây là sự thật. Anh là người đàn ông của em, đây cũng là sự thật.”
“……” Hạ Úc Huân trong lòng lộp bộp một chút, dường như tường thành trong lòng cô bị một cổ đại pháo oanh một tiếng lung lay sắp đổ.
Kỹ năng nói lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông này lại lên một tầng cao mới rồi.
Thấy cô vẫn không có muốn mở miệng, Lãnh Tư Thần tiếp tục nói: “Được, em không hỏi, anh tự mình nói. Chuyện anh và Lâm Tuyết chính là như anh vừa nói, không có lừa em một chữ. Lúc em mới vừa mất tích, đặc biệt là Nam Cung Lâm dẫn anh đi nhìnbia mộ của em, ban ngày, buổi tối, đầu óc anh đều là em, chỉ có khi mệt mỏi đến chịu đựng không nổi mới có thể ngủ một lát. Ngủ rồi, trong mơ vẫn là em……”
Hạ Úc Huân trái tim hơi co lại: “……”
Bất quá, co cần phải nói cô hệt như âm hồn bất tán thế không?