Chỉ trong chốc lát, Hạ Úc Huân lại uống hết hai chai bia, lúc này hơi có chút hưng phấn, nhảy nhót qua lấy micro, nói: “Tôi sẽ hát cho mọi người một bài!”
“Dì Hoa cố lên! Dì Hoa tuyệt quá!” Niếp Niếp vĩnh viễn là vua cổ động.
Tiểu Bạch nhìn mẹ, lại nhìn Tương Nhu, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên một tia lo lắng.
“Tương Nhu, mẹ và chú đánh nhau?” Cậu nhóc vươn tay nhỏ sờ mặt anh, sau đó có chút khẩn trương hỏi: “Đánh xong kết quả là gì?”
Lãnh Tư Thần thở dài, nói: “Đàm phán thất bại, mẹ con lần này là quyết tâm, hơn nữa, cô ấy kỳ thật liệu định được chú sẽ mềm lòng với cô ấy, không có biện pháp với cô ấy.”
“A.” Cậu nhóc nghe vậy có chút thất vọng.
Kỳ thật, tiểu thiên bình trong lòng cậu, có xu hướng thiên về Tương Nhu.
Bất quá, chỉ có một chút, chỉ có một chút thôi nha……
……
“Để chúng ta hồng trần làm bạn sống tiêu tiêu sái sái, để chúng ta giục ngựa lao nhanh cùng chung nhân thế phồn hoa, để chúng ta thưởng rượu hát ca trong lòng vui sướng, để chúng ta oanh oanh liệt liệt nắm chắc năm tháng thanh xuân……”
Nghe Hạ Úc Huân hát câu “Hát ca trong lòng vui sướng” sắc mặt Lãnh Tư Thần rõ ràng có chút xanh.
Cô cần phải vui sướng sao?
Bà xã lập tức liền phải “Nắm chắc năm tháng thanh xuân” đi xem mắt, anh người làm ông xã chỉ có thể trơ mắt nhìn, quả thực muốn hát vang một khúc “Anh thật sự tổn thương”.
Cố tình Âu Minh Hiên cái tên đồng minh gây cười này còn ngại anh không đủ xanh chạy tới cùng cô hợp xướng: “để chúng ta thưởng rượu hát ca trong lòng vui sướng, để chúng ta oanh oanh liệt liệt nắm chắc năm tháng thanh xuân …… Ha a ha ha a a a……”
“Này, chị tiểu hoa, các người đang làm cái gì a? Thật náo nhiệt nha!”
Hạ Úc Huân hát rất vui sướng, đột nhiên nhìn thấy bờ tường nhà mình ló ra cái đầu, sợ tới mức cô thiếu chút nữa đem microphone ném đi.
Phương Phỉ!
Xong đời! Nha đầu này biết Âu Minh Hiên! Lãnh Tư Thần cũng biết!
“Ách, Tiểu Phỉ, thật ngại quá, có phải hay không ầm ĩ đến cô rồi?” Hạ Úc Huân hạ giọng, xin lỗi.
“Nào có! Chị không nghe được tiếng TV bên nhà em còn ầm ĩ hơn sao! Ba mẹ em đang nhảy đông bắc nhị nhân chuyển! Toàn bộ thôn đều đang cử quốc cuồng hoan! Oa! Người bên cạnh chị Tiểu Hoa là ai vậy! Rất đẹp trai!” Phương Phỉ ngữ khí hưng phấn mà hỏi.
“Ách, ánh đèn mờ như vậy, em cận thị ba trăm độ còn không đeo mắt kính có thể nhìn ra đẹp trai sao?” Hạ Úc Huân thử thăm dò hỏi.
“Cảm giác chứ! Cảm giác chính là rất đẹp trai! Có gì đó giống với Âu Minh Hiên nam thần của em a!”
Âu Minh Hiên vừa nghe, mày giương lên, lập tức đắc ý vênh váo, nói: “Tôi chính là……”
Hạ Úc Huân đúng lúc che miệng anh lại, nói: “Anh ta chính là từ trường nghệ thuật tìm tới ca hát, chị mời theo cùng bọn nhỏ chơi!”
“Thật hay giả? Bao nhiêu tiền một đêm? Em cũng muốn mời! Ngày mai hẹn các chị em chơi! Này soái ca, anh bao nhiêu tiền một đêm a?” Phương Phỉ hưng phấn không thôi mà truy vấn.
Hạ Úc Huân khóe miệng khẽ nhếch, vấn đề này nghe sao lại kỳ quái như vậy chứ?
Phương Phỉ lại nhìn thấy bên kia tựa hồ còn một người ngồi, vì thế dùng tay làm tư thế Tôn Ngộ Không nhìn kỹ xem, vừa thấy người này tựa hồ cũng không tồi, vì thế hướng Lãnh Tư Thần cao giọng hô: “A, chị Tiểu Hoa chị mời hai người sao! Soái ca bên kia ơi, anh bao nhiêu tiền một đêm a?”
Lãnh Tư Thần: “……”
Hạ Úc Huân đang lo lắng cô nương này nhận ra người, vừa nghĩ làm thế nào nói qua quýt cho qua chuyện với vị cô nương này, cũng may lúc này cứu tinh tới.