Ý Tần Mộng Oanh là muốn Hạ Úc Huân không nhất mực dựa dẫm vào anh, để cô một lần nữa khôi phục lại bản năng bảo vệ bản thân.
Nói như vậy, anh phải hoàn toàn biến mất ở trước mắt cô, thẳng đến khi cô có thể tự mình đối mặt với mọi thứ.
Mặc kệ như thế nào, thử xem sao vậy!
Chỉ cần phương pháp không tổn thương đến cô, anh đều nguyện ý kiên nhẫn mà đi nếm thử.
Mắt nhìn đồng hồ, đã là 6 giờ sáng.
Anh vừa định trở về ngủ một lát, cửa phòng Hạ Úc Huân “Phanh” một tiếng kéo ra, trước mắt Lãnh Tư Thần là Hạ Úc Huân vẻ mặt hoản loạn vô cùng hệt như mất đi toàn bộ thế giới, tay cô thậm chí còn ôm chiếc áo sơmi màu trắng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Tư Thần, cô lập tức để chân trần chạy như bay lại, nhào vào lòng anh, ủy ủy khuất khuất mà gọi, “A Thần……”
“Tiểu Huân……” Lãnh Tư Thần đem cô ôm ngồi trên đùi mình.
Vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấy cô, vẻ mặt đau lòng khiến tim anh đều sắp sửa vỡ vụn.
Hạ Úc Huân chấn kinh như chú mèo nhỏ ôm lấy cổ anh, vùi vào trong lòng ngực anh, nói: “A Thần, anh đi đâu?”
“Anh ở chỗ này, vẫn luôn đều ở đây.” Lãnh Tư Thần vội vàng an ủi cô.
“A Thần, anh sẽ không bỏ rơi em chứ?” Đôi mắt Hạ Úc Huân đầy chờ mong cùng bất an mà nhìn anh, sợ trong nháy mắt anh liền biến mất không thấy.
Lãnh Tư Thần vốn dĩ đều đã hạ quyết tâm, nhưng, giờ phút này nhìn thấy cô, cơ hồ lập tức liền đánh tan quyết tâm anh đã dùng cả đêm để ra quyết định.
Hiện tại, đã không phải cô không rời bỏ anh, anh cũng không cách nào rời bỏ cô.
Anh khó có thể tưởng tượng cô phát hiện không thấy mình, tìm như thế nào cũng không thấy sẽ hoảng loạn cùng sợ hãi như thế nào.
Anh sợ, sợ như vậy sẽ chỉ làm cô bị thương càng nặng hơn.
Cho nên, anh lại do dự.
“A Thần! A Thần?” Thấy anh chưa đáp lại, Hạ Úc Huân vội vàng mà truy vấn.
“Anh……” Lãnh Tư Thần do dự.
“Dù sao anh không được đi, em không cho anh đi! Anh đi đâu, mang em cùng đi!” Hạ Úc Huân ngang ngược mà kéo cổ Lãnh Tư Thần xuống, nôn nóng bất an mà dán lên, vội vàng mà tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Loảng xoảng loảng xoảng ——”
Sau một trận ồn ào tiếng vang, Hạ Úc Huân cả kinh rúc vào lòng Lãnh Tư Thần.
Lãnh Tư Thần ngẩng đầu, nhìn thấy Âu Minh Hiên đang đứng ở cạnh cửa, dưới chân anh một mảnh hỗn độn.
Ánh mắt hai người đàn ông trái ngược nhau, giữa không trung phát ra tia lửa kịch liệt.
Tần Mộng Oanh ngủ thật sự ít, cơ hồ vừa mới đi vào giấc ngủ liền bị thanh âm này đánh thức, lúc ra tới liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, lập tức liền biết đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Cô bắt đầu có chút đồng tình với Âu Minh Hiên, người đàn ông này ở phương diện phụ nữ chưa từng nếm qua như vậy.
“Tiến hành liệu pháp của Mộng Oanh, lập tức!” Âu Minh Hiên mất khống chế mà quát.
Lãnh Tư Thần nhăn mày lại, đáp: “Cậu không có tư cách ra lệnh cho tôi.”
Âu Minh Hiên cười lạnh một tiếng, “Kỳ thật anh hận không thể để cô ấy vĩnh viễn như vậy có phải hay không? Cô ấy như vậy có thể tùy ý anh sắp đặt! Lãnh Tư Thần, thừa nhận đi! Anh chính là ích kỷ!”
Lãnh Tư Thần mày nhíu chặt, lạnh lùng mà nhìn anh, nói: “Đừng đem tư tưởng của cậu áp đặt trên người tôi.”
“Ha, anh dám nói không phải? Vốn dĩ úc huân đều đã từ bỏ anh, muốn thử quên anh! Mà anh thì sao? Hiện tại mới hối hận, mới muốn nắm lấy không buông! Anh có từng suy nghĩ cảm nhận của cô ấy hay không? Có hay không nghĩ tới cô ấy không muốn tiếp tục yêu anh! Anh hiện tại là muốn như thế nào? Cho cô ấy làm tình nhân của anh? Hay là vật chơi đùa cho anh phát tiết dục vọng?” Âu Minh Hiên kích động không thôi mà một hơi nói.
A, cũng là đàn ông, anh sao có thể đoán không ra trong lòng Lãnh Tư Thần suy nghĩ cái gì!
Anh sẽ tin tưởng anh mới có quỷ!